KÍNH CHÀO NỮ THẦN TỰ DO
trinhson | 27 May, 2010 09:59
(cho một người em gái ngày chuyển dạ)
Buổi sáng em trở về
Lê tàn đêm dưới váy
Người qua đường hỏi em có mồ hôi không
Trên khô rát giấy bạc
Trên thịt da cuồng nộ
Trên tâm hồn quay xiết tiền ơi tiền tình ơi tình
Quán cóc ghế nhỏ vừa mông em ngồi
Ác miệng đời:
- Sang như đĩ!
Mấy bông hoa mười giờ rủ cánh từ trưa qua ngó em buồn bã
- Buồn như đĩ!
Giá như có thể bán được nỗi buồn em sẽ giàu
Sẽ xênh xang vít cổ thế gian vào ngực ngộn thanh xuân
Sẽ cọ kỳ nhăn nheo bằng chủ nghĩa này lý tưởng nọ
Sẽ cùng trời cuối đất tìm người
Buổi sáng em về
Tàn đêm ướt váy
Người phu quét đường đâu không thấy
Cho em mượn nhánh chổi một lát thôi
Quét tóc quét lông phơi vàng mặt phố
Những con sói nhả nước dãi tởm lợm trên người em đêm qua đâu không thấy
Sau hốc mắt em mỏi mệt
Mặc kệ lô nhô ông già bà lão ngồi xổm hè đường đọc báo Nhân Dân
Mặc kệ xí xa xí xồ bọn Tàu hung hăng giữa Việt Nam như chốn không người
Mặc kệ Hoàng Sa Trường Sa xa xôi
Mặc kệ lịch sử ngả nón thờ Chúa tụng Phật
Buổi sáng em về
Tàn đêm nát váy
Nghe đâu Trung Quốc thiếu đàn bà
Em đợi nước mình đem mình rao bán
- Mệt như đĩ!
Việt Nam, 18/05/2010
TS.
MÃI MÃI MƯA LẤP ANH VÀO CHỖ NÀO CÓ THỂ
( thương về Đỗ Thanh tình đầu )
Mới vừa mưa một cơn
Tưởng chừng cơn mưa cũ
Bắc thang sửa lại phiến ngói vỡ năm trước
Anh ngồi rất lâu trên mái nhà và mưa
Và chú sẻ co ro tìm chỗ nấp
Và những cột ăng-ten cứa trời
Và mây không thôi trôi về phía núi
Và em không bao giờ đến nữa
Từ độ nghe mưa kéo vỹ cầm quán nhỏ hiên đường
Cánh chuồn
Chỉ một cánh chuồn
Thôi,
Đã nghiêng rơi tình đầu trên vũng phố xưa
Và mưa
Và mưa
Anh đã ngồi rất lâu với chỗ ngồi em bỏ lại
Và những đứa bé dầm mưa thả thuyền
Làm sao không xé đôi trang thơ cạn mùa yêu cho những đứa bé gấp thuyền
( Một thuở anh làm thơ yêu em ngập ngọn sóng )
Và kỷ niệm song song xiên xiên nghiêng nghiêng thả phấn vào ô trí nhớ anh chật chội
Em đã từng khóc hết nước mắt đêm tận hiến
Tổ ấm của chúng ta còn ở đâu đó trong màn mưa róng riết cô đơn
Con dốc Biên Hòa dài hơn xa hơn và không bao giờ mình qua hết được
Trấn Biên đá lạnh hơn người
Và lãng du tháng năm ăn chực ngủ nhờ mái tình người
Đã mấy lần anh ném về em cơn giông nhặt được giữa vòng người
Người tầm tã người
Mãi mãi tình đầu đâu dễ gì thấm cạn trên thân xác cằn cỗi anh nứt nẻ tâm hồn em vũng buồn hoang hoải mình
Và chúng mình chẳng thành vợ thành chồng
Và những đứa con chẳng kịp biết khóc cười
Và thi thoảng anh nghe tiếc nấc em qua ống nghe
Tiếng nấc tinh khôi em ơi chưa bao giờ cũ
Và hết một cơn mưa nữa trên mái nhà
Gởi lại phiến ngói vỡ cho chỗ dột cũ
Anh bắt chước cú nhảy của mèo
Không cần thang
Không cần vịn
Mãi mãi mưa lấp anh vào chỗ nào có thể
Mưa đầu mùa, 2010
TS.
TRẢ
trinhson | 20 April, 2010 02:07
Không chịu nổi cái chết của lá
Anh leo lên ngọn cây và thả mình xuống
Thì ra
Không cơn gió nào có thể cắt cuống diệp lục mỏng manh
Không tà nắng nào có thể đẻ thêm giọt xanh
Mẹ sinh ra chúng ta theo cách riêng của người
Cha sinh ra chúng ta bằng bổn phận giống nòi
Cô độc em cô độc anh cô độc bàn tay cầm nắm sinh linh đời đời kiếp kiếp
Lửa đón vàng phai hinh hích cười vây bủa
Cần gì nữa một nắm cát ném vào
Thèm gì nữa một vốc nước tạt vào
Cùn cợt thời gian lê nhát chổi mòn đường khuya đường sáng
Ngực ngun ngút ngọn
Môi muôn muốt mời
Động tình kéo giãn vòng quay trái đất
Mặt trăng kia có phải đã thưở nào mình ngồi vuốt tóc nhau
Mặt trời kia có phải đời nào mình cợt cười với nhau
Hố đen trong mắt em là hố đen sâu nhất tôi chưa bao giờ rơi rụng được
Anh không tin nữa những thứ mẹ đã cho
Anh không tiếc nữa những thứ em mang đi
Luân hồi tưng bừng cừu và sói
Hồng cầu bạch cầu thay tên đổi họ
Não trái não phải rạch ròi trước gương
Không
Anh không yêu nữa những thứ mẹ đã cho
Anh không thèm nữa những thứ em dành lấy
Dưới chân cây một mụn nấm vừa mọc
Con bổ củi bật cong cánh ngửa bụng với trời
Anh leo lên cây và thả mình xuống
Vô lượng mẹ ơi xin nứt ra con ngược phía con người
Bà Rịa, ngày 19 / 01 / 2010