Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Thi sĩ BÙI GIÁNG & Thơ


BÙI GIÁNG VÀ THANH TÂM TUYỀN.

THỨC GIẤC VÀ VỀ QUÁCH THOẠI

Đau như thú dữ cháy rừng
Chỉ còn sương trắng chưa từng nhìn ra
Đập tan hình thể chan hoà
Rưng rưng trời đất trái già trối trăn
Nửa đêm còn lại gì chăng
Tôi ngồi khóc mãi bên hằng thuỷ trôi
Ở trong hồn đất nghìn đời
Người tình muôn thuở chiếc nôi vô cùng
Đau như thú dữ cháy rừng
Trên hằng thế kỷ chập chùng biển xưa
Ta đi
Loài cỏ lạc mùa
Bóng mình không gặp
Mộng thừa lang thang
Vào miền đất lạ hồng hoang
Vì sao rụng xuống bóng vang bên thềm
Tôi bưng mặt khóc bên thềm
Khi người thi sĩ êm đềm ra đi.

Dường như ai nói đến Bùi Giáng cũng chỉ nhắc đến những bài thơ có vần của ông. Tất nhiên hầu hết thơ Bùi Giáng là thơ có vần, nhưng ông cũng có viết một số bài thơ văn xuôi rất độc đáo. Vì thế, chúng tôi sẽ sưu tầm và lần lượt gửi đến độc giả những bài thơ văn xuôi của Bùi Giáng.


BỜ XUÂN


Ánh sáng xa đâu gió cây mù mịt trăng trời vòng cửa khép tiếng sóng vỗ ngoài linh hồn lạc bước người em người chị người bạn người thù ngồi lại bên nhau

Vào sâu không đợi nữa mong chờ từ buổi đó nhầm lẫn rách nát xương da. Nhìn không nhớ mặt vui buồn ganh nặng đá và vàng son và phấn bên tơi bời cát bụi em ồ em ! xin nắm lại bàn tay

Bữa trước đi đâu ngày sau úa cỏ bờ tràng giang im lặng gió thổi từ đầu non ải người lưng ngựa yên cương hố thẳm vùi thây

Bữa trước đi đâu chạy nhìn không thấy chân và chân gối và gối xương mỏi mệt trong một ngàn nhịp bước trao lại cha ông. Một ngàn. Trăng xanh đầu núi đếm lại giùm người nhắc lại với con

Ai ngồi một trăm vòng quay xa biết mấy đêm dài. Ngọn đèn dầu khóc sáng và chiều em chạy bên hàng ngò bụi ớt luống cải nắng hồng vào trong tóc không khuây. Mùa xuân bữa trước mùa xuân bữa sau mùa xuân bốn bên trong hiện tại vây hãm tấn công đời hạnh phúc lạnh như băng không làm sao nhúc nhích

Nắm hai bàn tay lại khi một trời sao đỏ lấm tấm đập cánh bay qua.
BG



EM QUÊN


Đường sỏi bước đi trăng rừng đêm lá rụng liên miên bữa em về. Bữa em đi. Trời xanh không nói. Rằng em sẽ ở cuối chân mây chân trời chân đất chân cát chân anh. Em sẽ. Một ngày kia nhìn ra và ngó thấy rằng hai tay người có thể nắm cầm và giữ lại bên môi (và răng). Nói giúp với lời rằng hôm ấy sẽ. Giọng người thay đổi ở gốc cây con dến than đen

Nói giúp với giọng rằng tiếng ấy sẽ. Như ngày xưa đã đổi và thay, vì trong vĩnh viễn không có thiên thu. Vì hôm nay có gió thổi mây mù. Khép hai tay vào nhau năm ngón nhé. Bữa em về thiều quang con én đợi, em nhớ nhé em quên

bg.

VIẾT CHO NGƯỜI TÌNH XƯA





Ngày gặp nhau ta đã sẵng quen nhau
Cùng lớp học đường về chung con dốc
Bàn tay chạm một bàn tay... cô độc
Và dường như ta cũng chạm vào nhau
Em giấu anh sau đôi mắt bồ câu
Anh giấu em sau cái nhìn bẽn lẻn.


Chợt mùa cuối, phượng rơi ve rớt tiếng
Em lên tàu mang một trái tim yêu
- "Bờ lạ, bến xa, mưa gió lại nhiều
Anh hốt hoảng lo tình mình sa ngã!"
Em cười bảo:
-"sẽ không đâu anh ạ!
Chỉ đôi mùa ta sẽ lại bên nhau".


Rồi một ngày...một tháng...một năm sau
Anh gặp em bên vòng tay người khác
Em cuối mặt, anh nghe lòng muối xát
Nước mắt chực trào anh chặn lại nơi tim
Cố để em cảm thấy bình yên
Anh lặng lẽ ôm nỗi niềm chôn kín.


Ba năm sau... cũng mùa thu tháng chín
Em trở về tiều tụy xác sơ
Vết cứa trong lòng từ bấy đến giờ
Lại nhức nhối khi lặng nhìn em khóc
Một bàn tay nắm bàn tay cô độc
" Sân ga anh vẫn đợi một con tàu!"

Bà Rịa,15/08/2010.

Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

ĐÀ LẠT TÍM- Lê Thiên Minh Khoa


ĐÀ LẠT TÍM

Em áo tím trong phượng chiều thu tím
Anh bâng khuâng năm ngã Bâng Khuâng(*)
Bằng Lăng tím nhạt nhòa bên hồ vắng
Mấy ngã đường mây tím ngát mù sương

Đà Lạt vòng vèo bụi bờ ngát tím
Tím bông cỏ hoang bên tím cẩm tú cầu
Anh hoang dã đi bên em thánh thiện
Được khoan dung trong sắc bao dung

Đà Lạt tím tình người cũng tím
Nên bình yên thầm lặng say người

Đà Lạt, 19/8/2003.

Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Thơ Trịnh Sơn- Hương Vị Ngọt Ngào và Đau Đáu...Buồn!

KÍNH CHÀO NỮ THẦN TỰ DO
trinhson | 27 May, 2010 09:59
(cho một người em gái ngày chuyển dạ)

Buổi sáng em trở về
Lê tàn đêm dưới váy
Người qua đường hỏi em có mồ hôi không
Trên khô rát giấy bạc
Trên thịt da cuồng nộ
Trên tâm hồn quay xiết tiền ơi tiền tình ơi tình



Quán cóc ghế nhỏ vừa mông em ngồi
Ác miệng đời:
- Sang như đĩ!
Mấy bông hoa mười giờ rủ cánh từ trưa qua ngó em buồn bã
- Buồn như đĩ!
Giá như có thể bán được nỗi buồn em sẽ giàu

Sẽ xênh xang vít cổ thế gian vào ngực ngộn thanh xuân
Sẽ cọ kỳ nhăn nheo bằng chủ nghĩa này lý tưởng nọ
Sẽ cùng trời cuối đất tìm người



Buổi sáng em về
Tàn đêm ướt váy
Người phu quét đường đâu không thấy
Cho em mượn nhánh chổi một lát thôi
Quét tóc quét lông phơi vàng mặt phố



Những con sói nhả nước dãi tởm lợm trên người em đêm qua đâu không thấy
Sau hốc mắt em mỏi mệt
Mặc kệ lô nhô ông già bà lão ngồi xổm hè đường đọc báo Nhân Dân
Mặc kệ xí xa xí xồ bọn Tàu hung hăng giữa Việt Nam như chốn không người
Mặc kệ Hoàng Sa Trường Sa xa xôi
Mặc kệ lịch sử ngả nón thờ Chúa tụng Phật
Buổi sáng em về
Tàn đêm nát váy



Nghe đâu Trung Quốc thiếu đàn bà
Em đợi nước mình đem mình rao bán
- Mệt như đĩ!


Việt Nam, 18/05/2010
TS.






MÃI MÃI MƯA LẤP ANH VÀO CHỖ NÀO CÓ THỂ

( thương về Đỗ Thanh tình đầu )

Mới vừa mưa một cơn

Tưởng chừng cơn mưa cũ

Bắc thang sửa lại phiến ngói vỡ năm trước

Anh ngồi rất lâu trên mái nhà và mưa


Và chú sẻ co ro tìm chỗ nấp

Và những cột ăng-ten cứa trời

Và mây không thôi trôi về phía núi


Và em không bao giờ đến nữa

Từ độ nghe mưa kéo vỹ cầm quán nhỏ hiên đường

Cánh chuồn

Chỉ một cánh chuồn

Thôi,

Đã nghiêng rơi tình đầu trên vũng phố xưa

Và mưa

Và mưa

Anh đã ngồi rất lâu với chỗ ngồi em bỏ lại

Và những đứa bé dầm mưa thả thuyền

Làm sao không xé đôi trang thơ cạn mùa yêu cho những đứa bé gấp thuyền

( Một thuở anh làm thơ yêu em ngập ngọn sóng )


Và kỷ niệm song song xiên xiên nghiêng nghiêng thả phấn vào ô trí nhớ anh chật chội

Em đã từng khóc hết nước mắt đêm tận hiến

Tổ ấm của chúng ta còn ở đâu đó trong màn mưa róng riết cô đơn

Con dốc Biên Hòa dài hơn xa hơn và không bao giờ mình qua hết được

Trấn Biên đá lạnh hơn người


Và lãng du tháng năm ăn chực ngủ nhờ mái tình người

Đã mấy lần anh ném về em cơn giông nhặt được giữa vòng người

Người tầm tã người

Mãi mãi tình đầu đâu dễ gì thấm cạn trên thân xác cằn cỗi anh nứt nẻ tâm hồn em vũng buồn hoang hoải mình

Và chúng mình chẳng thành vợ thành chồng

Và những đứa con chẳng kịp biết khóc cười

Và thi thoảng anh nghe tiếc nấc em qua ống nghe

Tiếng nấc tinh khôi em ơi chưa bao giờ cũ


Và hết một cơn mưa nữa trên mái nhà

Gởi lại phiến ngói vỡ cho chỗ dột cũ

Anh bắt chước cú nhảy của mèo

Không cần thang

Không cần vịn

Mãi mãi mưa lấp anh vào chỗ nào có thể


Mưa đầu mùa, 2010

TS.

TRẢ
trinhson | 20 April, 2010 02:07


Không chịu nổi cái chết của lá
Anh leo lên ngọn cây và thả mình xuống
Thì ra
Không cơn gió nào có thể cắt cuống diệp lục mỏng manh
Không tà nắng nào có thể đẻ thêm giọt xanh


Mẹ sinh ra chúng ta theo cách riêng của người
Cha sinh ra chúng ta bằng bổn phận giống nòi


Cô độc em cô độc anh cô độc bàn tay cầm nắm sinh linh đời đời kiếp kiếp
Lửa đón vàng phai hinh hích cười vây bủa
Cần gì nữa một nắm cát ném vào
Thèm gì nữa một vốc nước tạt vào
Cùn cợt thời gian lê nhát chổi mòn đường khuya đường sáng


Ngực ngun ngút ngọn
Môi muôn muốt mời
Động tình kéo giãn vòng quay trái đất
Mặt trăng kia có phải đã thưở nào mình ngồi vuốt tóc nhau
Mặt trời kia có phải đời nào mình cợt cười với nhau
Hố đen trong mắt em là hố đen sâu nhất tôi chưa bao giờ rơi rụng được


Anh không tin nữa những thứ mẹ đã cho
Anh không tiếc nữa những thứ em mang đi
Luân hồi tưng bừng cừu và sói
Hồng cầu bạch cầu thay tên đổi họ
Não trái não phải rạch ròi trước gương


Không
Anh không yêu nữa những thứ mẹ đã cho
Anh không thèm nữa những thứ em dành lấy
Dưới chân cây một mụn nấm vừa mọc
Con bổ củi bật cong cánh ngửa bụng với trời


Anh leo lên cây và thả mình xuống
Vô lượng mẹ ơi xin nứt ra con ngược phía con người


Bà Rịa, ngày 19 / 01 / 2010

không lời

Rủ nhau ra biển rong chơi,
Chẳng cầm tay, mắt thay lời trao nhau.
Ngượng ngùng giấu trước hở sau,
Thôi ta cứ thả tim vào biển xanh!

Biển êm êm nhịp tim mình,
Nói nhau nghe những tâm tình đôi ta.
Em như biển rộng bao la,
Anh như con sóng thiết tha mặt duyềnh.
Long Hải.06/08/2010.

MUỘN



(Riêng tặng Lê Thị Mai).

Anh như cánh hải âu
đêm ngày băng trên ngực biển
tìm chưa ra bãi đậu


Em
K'lê-ô-na hát
bên hàng phi lao
gọi sóng dạt vào bờ cát nóng
cả trùng dương cháy bỏng
mát dịu dưới mắt em
K'lê-ô-na_người con gái da đen
có trái tim màu trắng
tóc vàng hoe nắng cặn
gọi cánh hải âu về


Trong mắt em, anh là K'gan-no
-người con trai xứ biển
lênh đên trên những con tàu


Trong mắt anh, em là cây dương cầm của Lorca
yêu tiếng đàn bọt nước
anh bay về miền sơn cước
và chết buồn rũ rượi dưới cao nguyên


Nhớ biển
Nhớ em
Nhớ những bài ca không tên cheo leo trên vòm đá
anh hoá cánh hải âu băng rừng về biển cả
đau đáu tìm em
K'lê-ô-na
-không gặp
chỉ còn chằn chịt dấu chân bên dãy phi lao.

07/08/2010.