Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Nỗi Buồn Không Tên

trung thu này tôi lại nhớ em
từng kỉ niệm ngọt ngào lăn tròn trong dai dẵng thời gian
trong dai dẵng nỗi buồn
trong từng nơ-ron như chừng mục ruỗng.


9 năm rồi em,
9 năm vò võ nhớ thương trong tuyệt vọng,
9 năm đau dõi theo hình bóng
mà em vẫn xa
như cơn gió vô tình động tình cành cây vàng lá
như tia nắng bất ngờ loá lên trong mảng trời đen tối
và.. anh lại mất em!
Như nỗi đau không tên


có hay không trong từng cơn đau ấy
có hay không trong nỗi buồn ấy
có hay không trong những ngày chờ mong mòn mõi
có hay không dẫu một chút thôi em!


chiều qua phô thị
nhìn những em bé xúm xính đèn lồng
tôi lại nhớ em
một nỗi niềm khôn nguôi
vì anh quen hay là em lạ


chẳng có ai ngoài em
hay chính tôi tự dối mình trong những nỗi nhớ quên
hay tự làm đau con tim mà vết thương chưa lành được
Ừ, thì nhớ!
Ừ, thì thương
Ừ, thì tửng từng tưng thương nhớ
Ừ, điên!
Ừ, anh nhớ em!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét