Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010

NGHIỀN NGẪM

người ta nói: gương mặt con người là mảnh đất khám phá không bao giờ biết chán
người ta cũng nói: nhìn mặt buồn nôn


em lộng lẫy mộng mơ giờ nhàu nát bên đường
anh là kẻ vớt trăng bao lần trăng vỡ nát


người ta nói: con số không đấy chính là sa mạc
người ta cũng nói: quá khứ hiện tại tương lai đồng hiện trên cát mênh mông


sao anh bỗng thèm chết đuối cùng trăng
đừng ai vớt, đừng hoan hô, đừng đả đảo...
N.T.T

MỘT BÀI THƠ CỦA " SƯ HUNH" TRỊNH SƠN

TUỔI TRẺ





Em đừng xa xót khi đọc thơ anh

Những câu thơ quá gầy

Xanh xao chiếc giường tầng ký túc xá lỏng bỏng gói mỳ tôm lót dạ

Chiếc giường quên kẽo cọt

Bập bùng mạch đập lãi giun mỗi năm sổ một lần

Nhưng mỗi ngày,

Chúng ta phải ăn ít nhất hai lần



Những câu thơ quá gầy

Như cuộc đời anh vậy



Cây me già sân trường mùa hoa thơm

Tóc em vướng tơ sâu non hít hà

Giật mình

Lỡ tay giết một sắc màu vô tội



Em đừng ôm mặt khi đọc thơ anh

Nước mắt không thể nào ồn ào như thác

Giọt buồn giọt vui giọt cay giọt bùi giọt rưng rức giọt ngậm ngùi

Mưa tháng sáu những buổi chiều dạy kèm chưa kịp về

Thẩn thơ thèm tấm nylon đường xa ba bốn đứa



Những câu thơ đầy mưa

Dầm thấm nhau tháng sáu hát Nguyên Sa mộng nguyên sơ trong mùng



Quán hàng rong mình ghé mấy lần

Một chiều em bỏ quên chiếc nón

Xe bus hẹn giờ phố đông không chờ





Em đừng bịt mũi mỗi lần đọc thơ anh

Ẩm mốc giấy vụn góc nhà vệ sinh tập thể

Cuộc đời mình vàng vội đuổi xô lơ mơ cấu xé

Thảnh thơi nào bằng phút trút bụi cọ kỳ lạnh ngắt

Nước

Nước

Nước

Tắm anh

Tắm em

Tắm dấu sắc dấu huyền

Tắm vần bằng vần trắc





Mẹ ơi

Tiếng nấc của mẹ ngày sinh con

Trắng toát giọt mồ hôi im bặt



Ước mơ của cánh dơi em biết không

Thơm lừng mọc mời trái chín



Có những ước mơ đẻ ra trong bầm dập mồi vờn thú

Đợi chờ răng nhọn chìm ngập

Kéo dài nỗi đau loanh quanh bước chân chạy trốn



Những câu thơ lấm bùn

Tóc rối biếng lười tay vuốt



Ta đã sống những ngày như thế

Hốc trọ đời mơ mộng viễn vông

Mong mặt trời không chùng chân phố

Mong mặt người thôi níu chân cong



Mẹ ơi

Đêm cuối năm buồn hiu hắt phố người dưng

Pháo lén trong tiếng mớ ngủ thằng bạn xa nhà



Chui lủi giấc mơ cuộn tròn vượt đèn đỏ

Nửa đêm thưa người

Con giẫy chết trong vũng vô tâm và yếu đuối của con

Người trên đầu người bên hông người dưới chân

Thời gian bình thường

Thời gian ngán ngẩm

Lặp đi lặp lại nỗi day dứt mỗi khi vào siêu thị





Mẹ ơi

Con dốc trườn lưng mẹ dẫn về đâu

Bụ bẫm con loay hoay mối tình đầu



Áo vàng này mừng sinh nhật em

Thức nguyên đêm anh nắn nót ngọn nến hồng

Ngày mai

Không thắp

Chất xám chạy sô ngã ba ngã tư đường cao tốc

Vụn gió thổi về lóng lánh mắt bồ câu

Ngày mai

Phiến ngói nâu sân trường tìm dấu chân anh buổi sáng

Không thấy

Chạng vạng đêm qua nuốt áo trắng mất rồi



Mặt trời hôm qua

Ngày hôm qua

Vén một đêm ngã dài con dốc

Rách nát

Chông chênh

Mông mênh

Cô độc

Cánh thiên thần không mọc sau bờ vai tan hoang

Ú ớ đam mê nuôi xác thân vô cảm

Người lạnh hơn đêm lạnh

Bóng tròn trăng quên rằm





Đừng đỏ mặt khi đọc thơ anh

Trụi trần tình yêu không bao giờ cần vỏ bọc

Vú ấy môi ấy mông ấy của những đứa bé Trung Đông đói rách

Bản năng nhỏ giọt trên uẩn ức chiến tranh

Bao nhiêu cô gái đã ngậm tay bạn mình tưởng môi hôn của một người trai trẻ

Những hố bom đức hạnh

Khoét sâu vết bầm tím

Những hố bom còn trinh

Mười ngón chân bấu buồn thùy mị

Thỉnh thoảng chúng ta bị níu lại giữa đường

Một bàn tay cầu khẩn

Tặc lưỡi

- Áo hoàng hoa

mua đã mua rồi



- nhè nhẹ anh ơi

tay em mỏng mảnh

lửa mong manh oằn mình qua bão



Trôi thì trôi

Thuyền không quen lụy cánh buồm



Đạp xe dưới trăng

Con đường bỗng hóa dòng sông

Em cũng buồm mà anh cũng buồm

Thời gian là gió



Trôi về phía có khu vườn hoa sứ

Trắng muốt hương hé nụ

Trắng muốt

Có thể nào tóc em đừng xõa vào tôi như mây quên thả lưng trời

Cho lũ cây hai bên đường đứng lại

Cho thanh xuân đứng lại

Xin mưa vừa một vòng tay bổi hổi



Trôi thì trôi

Thành phố dư cánh đồng và vầng trăng trong thư viện

Góc công viên

Vắng dần những chuyến xe bắp nướng mỗi chiều

Cả cuộc đời chúng ta

Ruộng bậc thang ngang thềm thế kỷ

Khát cháy cổ bánh mì nóng Sài Gòn

Sóng biển Đông tạt muối phía không nồng



Áo xanh này anh dành cho em

Áo xanh này anh dành cho tôi

Mùa hè đỏ lợm cánh phượng già ươn ướt





Dập dìu Tây Nguyên dập dìu Bô-xít

Dập dìu rơm thơm dập dìu sắt thép

Dập dìu bầy chim rủ cánh vào lồng





Mai

Em về đâu

Con phố nhỏ nhớ khập khềnh guốc ngọt

Tháng quân trường dai dẵng dấu giày khôn

Chúng ta lớn

Đến ngày chúng ta lớn

Ngang mắt nhìn mùa xưa đã mùa sau



Mai

Em về đâu

Ngựa hồng con trai vắt kiệt móng chân sau tấm vé

Ngựa tơ non con gái ngoảnh mặt gồng lưng chưng hửng Ngọc Hân

Ngựa Gióng về trời trứng ngủ quên



Mai

Em về đâu

Khi tách café buổi sáng vừa cạn

Tôi biết

Một ngày của mình đã mất



Đã mất

Khi chưa kịp qua



Hai bàn chân bước phải bước trên con đường năm này năm kia

Hai con mắt nhìn về phía xa thật xa



Có em hay không cuối chân trời ấy

Có hạnh phúc hay không cuối chân trời ấy

Có tôi hay không cuối chân trời ấy



Mỗi ngày bão lũ nhiều hơn

Mỗi ngày chiến tranh nhiều hơn

Mỗi ngày dịch bệnh nhiều hơn



Tách café buổi sáng vẫn đắng vẫn ngọt vẫn đá tan

Vẫn bàn tay em nhẫn nại khuấy đều

Vẫn huyên thuyên phố thị trên bàn tay người bán báo



Vẫn tôi run bắn theo nhịp điện thoại rung

Vẫn phấp phỏng mồ hôi chờ giờ chảy xuống



Rất có thể không có cơ hội cho mồ hôi rơi

Rất có thể tách café sáng mai chưa kịp ra đời



Quặt quẹo tâm hồn nhiều kẻ ăn không ngồi rồi

Bỏ đồng xu vào những chiếc nón quặt quẹo

Có bao giờ anh nghĩ rằng những đồng xu ấy dành cho anh một ngày nào ấy



Những đồng xu leng keng leng keng xoay vòng

Đi tong buổi sáng

Phóng vùn vụt nối đuôi vào sở làm

Một ngày có đủ đắng và ngọt cười vui và nước mắt

Bình thường tách café buổi sáng

Em nhé,

đừng bao giờ quên thơm





Tìm chỗ đậu cho một chiếc lá ngủ

Ấy , niềm vui của gió

Ngày nứt ra từ nụ mầm vừa mọc

Ai bảo mặt trời không lửa thắp sau lưng



Phần đất tôi kiến tìm đường làm tổ

Thành quách ùn ùn dễ vỡ

Thiếu bàn chân em oan từ độ Dế mèn

Thênh thang

Thênh thang

Chúng ta học được gì từ đường đi loài kiến



Em đừng bướng bỉnh khi đọc thơ anh

Bím tóc nghiêng hôn hoàng vào tối

Máng xối nhà trọ tuôn tuôn tuôn nông nổi

Vẫn chưa quên giọt khờ dại phía mình

"em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh"

Khánh Ly kéo buổi chiều Trịnh về ban mai ban mai



Lửa em ơi cháy ngược cháy ngược

Niềm tin sót đáy ngực

Hôn nhau đừng nhắm mắt

Len lén nhìn trò đuổi bắt thời gian



Chúng ta con Lạc cháu Hồng

Chúng ta cùng một Mẹ

Yêu nhau yêu nhau làm sao máu đỏ da vàng

Cơm áo gạo tiền ngậm ngùi toan tính

Chuyến xe đưa anh về đồi xa

Nôi đong đưa giấc mơ có ngôi nhà hoa vàng

Có gió

Có sông

Không có cửa

Lãng vãng năm này sang năm khác

Lãng vãng pháo ghi âm

Nửa cuộc đời ta làm được gì



Thiên thu ngồm ngoàm miếng bánh ngon

Bàn tay mỏng mảnh mong manh

Một đêm len lén ngún thành ngọn lửa

Chạm đá đá vỡ

Chạm mưa mưa không ướt

Chạm mất mất lại còn

Chạm tôi tôi mênh mông

Chạm mênh mông mênh mông trốn vào trong ngực



Mẹ ơi

Tiếng nấc của mẹ ngày sinh con

Trắng toát giọt mồ hôi im bặt



Hừng hực khổ đau và hạnh phúc

Ngày hôm qua còn lại trong oàm oạp tiếng ếch kêu trời



Đừng khóc em đừng khóc

Ngọn sáo cứa trăng bên kia hồ

Bên này

Mỵ Nương đã ngủ

Trong giấc mơ của nàng

Trương Chi

Tan

Hạnh phúc





- Thôi, con ngủ

Anh ngủ thôi

Đừng gác tay lên trán

Tháng Giêng thèm lắm một cánh đồng





Bà Rịa, ngày 03 tháng 09 năm 2009

Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Hàn Mặc Tử_ "Bôn Nguyệt"

Hàn Mặc Tử tên thật là Nguyễn Trọng Trí, sinh ở làng Lệ Mỹ, Đồng Hới, Quảng Bình. Hàn Mạc Tử, Lệ Thanh, Phong Trần là các bút danh khác của ông. Ông có tài năng làm thơ từ rất sớm. Ông cũng đã từng gặp gỡ Phan Bội Châu và chịu ảnh hưởng khá lớn của chí sỹ này. Ông được Phan Bội Châu giới thiệu bài thơ "Thức khuya" của mình lên một tờ báo. Sau này, ông được một suất học bổng đi Pháp nhưng vì quá thân với Phan Bội Châu nên đành đình lại. Ông quyết định vào Sài Gòn lập nghiệp. Năm đó ông mới 21 tuổi.

Vào Sài Gòn, ông làm phóng viên phụ trách trang thơ cho tờ báo Công Luận. Khi ấy, Mộng Cầm ở Phan Thiết cũng làm thơ và hay gửi lên báo. Hai người bắt đầu trao đổi thư từ với nhau, và ông quyết định ra Phan Thiết gặp Mộng Cầm. Một tình yêu lãng mạn, nên thơ nảy nở giữa hai người . Ít lâu sau, ông mắc bệnh phong - một căn bệnh hiểm nghèo thời đó. Ông bỏ tất cả quay về Quy Nhơn và mất khi mới 28 tuổi .

Ông Nguyễn Thanh Tân- Giám đốc bệnh viện Phong- Da liễu Quy Hoà - TP Quy Nhơn cho chúng tôi biết :Thi sĩ Hàn Mặc Tử chỉ sống 2 tháng (tháng 9 đến tháng 11 năm 1940) cuối đời ở bệnh viện phong Qui Hòa, nên những gì liên quan đến ông hiện còn ở đây không nhiều. Những kỷ vật mà bệnh viện còn lưu giữ được là một căn phòng nhỏ, nơi ông từng chống chọi với con bệnh nan y. Trong đó có một cái giường hẹp, một tủ nhỏ và một bộ bàn ghế gỗ đơn sơ. Hiện nay, căn phòng đã trở thành phòng lưu niệm, với nhiều kỷ vật mới được sưu tầm thêm.

Thứ Ba, 20 tháng 7, 2010

LẠI MỘT MỐI TÌNH CHUNG-Lưu Quang Vũ

Bài thơ khó hiểu về em
Lưu Quang Vũ

Anh vọng về em một sắc trời xanh
Ở nơi xa em có nhớ gió ân tình
Có phải mơ không mà anh thấy em trong tà áo
Một hương môi mận chín một lời thanh
Ru giấc mơ buồn khoé biếc long lanh
Tự nơi xa hương quen ấm ngày lòng anh nhạt
Em như gần như xa lẩn khuất
Anh bỗng thành chim nhạn vọng trời xanh
Anh nhớ em trong nỗi lá nhớ cành
Nhớ nỗi nhớ của vườn xưa tội quá
Dẫu mưa mùa đông dẫu dông mùa hạ
Dẫu ngày mai chẳng biết sẽ ra sao
Anh cố quên nhưng chiều gió cứ vào
Trong giấc ngủ trong ánh trăng hương đất
Đều gợi em hình dáng xôn xao
Tàn ác ư? đắm đuối? hay buồn đau
Hay tuyệt vọng hay chính là tuổi trẻ?
Không biết nữa, anh là chàng thi sĩ
Hay kẻ bộ hành sa mạc khát sương mê
Ngắt trên cành anh khóc một hoa lê
Một trời tối sập xuống làn mi và trăng mọc
Bỗng sáng lên cơn mưa rồi phút chốc
Em lại về với anh như mùa xuân
Như ngày trong thành phố đẹp yêu thân
Anh đã gặp em, em là tia nắng
Thoảng qua, rồi buổi chia ly cay đắng
Lung linh hoa hồng nở giữa hoàng hôn
Gai nhọn đâm máu ứa cả tâm hồn
Tự đó dịu dàng mà chói chang em tới
Lúc hiện lúc đi ngẩn ngơ, chấp chới
Để anh thành nai lạc khát suối lành
Để anh thành nhạn lẻ vọng trời xanh.
L.Q.V

CHÙM THƠ " KHÔNG ĐỀ"- NGUYỄN TRỌNG TẠO

Không đề


Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ
"Ngôi sao cháy bùng trên sông Neva
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà"

Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lý.
Dù chuyện xong rồi anh đã xa cách thế,
Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa.

Lớp trẻ lớn lên giờ lại hát theo ta,
Lại nhắp vị ngọt ngào thuở trước,
Vẫn sông Neva, chiều tà, ánh nước
Nhưng nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh?
N.T.T

KHÔNG ĐỀ



Anh trót để tình yêu tuột mất
Xin em đừng tha thứ hay giận hờn
Hoa li vàng cọ chân anh như nhắc
Một chiều buồn sóng trắng biển Quy Nhơn

Anh trót để em ra đi vô cớ
Đến một ngày, không thể hiểu vì đâu
Em hút bóng dừa xanh, vai khép gió
Không bao giờ quay lại mối tình đầu

Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát
Biếc xanh em, mãi chớp sáng vòm trời
Điều Có thể đã hoá thành Không thể
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi...
N.T.T

i♫i

Đời đặt tôi lên chiếc ghế chông chênh gập ghềnh cô độc...
Cảm ơn!

Tôi xin cảm ơn tiếng khóc của mẹ, tiếng nấc của em, tiếng khản giọng lời ca của con ve sầu mùa hạ
Khao khát một tiếng đời.

Cho tôi xin làm một hạt mưa, một hạt cát, một hạt mầm;
-ươm tình yêu,ươm cộc sống,ưom nỗi đau, ươm tuyệt vọng
Ôm thú đau thương trong một vầng thơ.

Đinh Hùng gào thét trong những cơn mơ
Bàng hoàng Trịnh Sơn bấu tay vào sóng
Cho tôi làm chiếc bóng
-ngã xuống đời một chút bụi phù hoa

Cho tôi làm hạt bụi giữa bao la...

Không Đề

Gà gáy canh đầu đêm chửa tan,
Hoa sương rơi rụng lệ muôn hàng.
Đêm khóc cho ngày tàn vắng số,
Chưa đem hương sắc dát ánh vàng.

Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

ĐÊM TẬN HIẾN

( chuyện không viết cho tôi)
...Chủ nhật, Nó đến tìm tôi; lặng im... không bằng lời Nó đã diễn đạt hết những gì muốn nói chỉ bằng một ánh mắt; rưng rưng... Chỉ ngần ấy thôi tôi đã biết Nó muốn nói gì. Cũng lặng lẽ; cả không gian xung quanh như chùng xuống trước một cái nắm tay; Kéo Nó vào lòng... Thật lâu mới nói được hai chữ...chỉ hai chữ : " đừng khóc"..!
Nhắm mắt lại; bậm môi nốt những giọt cay giọt đắng vào lòng. Vẫn nhẹ nhàng:
-Ngồi xuống đây đi... đừng nói gì hết; Anh hiểu mà...
Nó ngồi bên mép giường; lặng người đi...
-Em ... em buồn quá... anh... ơi..!
Như một bản năng; Tôi đặt ngón tay lên môi nó:
-Anh chẳng thể làm gì cho em vào lúc này cả.. thôi, để anh đọc thơ cho em nghe; vẫn bài cũ :
" Dẫu thế nào cũng đứng dậy nghe em
Đời sẽ cho ta vài lần vấp ngã
Trong cuộc sống không có nhiều phép lạ
Như chuyện thần tiên bà kể ngày xưa
Ngẩn cao đầu bước qua những cơn mưa
Em trở về nguyên bản_của bình minh rực sáng
Cùng dòng sông cất tiếng hát ngọt ngào
Đâu phải con người ai cũng biết hát ca dao
Để cho em được làm Cô Tấm nhỏ
Hãy đặt bàn tay lên trái tim rực đỏ
Để lắng nghe hơi thở của chính mình
Hạnh phúc là một thứ rất lung linh
Tuy ấm áp nhưng vô cùng dễ vỡ
Có đôi khi lòng còn bỡ ngỡ
Dẫu thế nào cũng đứng dậy nghe em!".
... Nó khóc; giọng nó rưng rức,Nó cố khóc thật nhỏ mong mọi người trong nhà đừng nghe thấy. Nó gục mặt xuống gối, những giọt nước mắt cứ đua nhau rơi tong tỏng dưới những ngón tay gầy đét và yếu ớt; Nó nức nỡ:
-Vậy là em lại sai nữa sao? Thực sự yêu một người khó đến như vậy sao... (hức hức..)Em phải làm sao đây anh..?
Nhìn vòng bụng lúm lúm của nó mà tôi chạnh lòng; đôi mắt rung rung nóng hừng hực như có lửa; Cố hỏi lại một điều mà tôi như chắc chắn:
-Vậy là có 2 con tim đang đập trong em!?
Nó lặng lẽ gật đầu.
Tôi chua chát gạt những giọt nước mắt đau đớn trên gương mặt xanh xao của nó.; Khẽ ôm Nó vào lòng:
-Khóc đi em..! khóc thật to vào... đừng cố đè nén nỗi đau trong tâm hồn em nữa; khóc đi để thấy nhẹ nhàng hơn...
Tôi im lặng và... Nó khóc
Tôi lại hỏi:
-Anh là người đầu tiên biết chuyện này?
Lại lặng lẽ gật đầu
Sao em không nói cho anh ta biết?
Nó lại lặng lẽ khóc, tiếng khóc to hơn và rõ ràng hơn...
-Anh xin lỗi..! anh biết anh không nên hỏi lại những điều anh đã biết...Nhưng em hãy nghe anh nằm xuống và ngủ một giấc thật dài; Anh tin sau khi em tỉnh giấc sẽ thấy khá hơn; Đừng tự dày vò mình trong buồn đau và nước mắt nữa...
-Nhưng...
Anh biết mà... nhưng em phải cố... Ngủ đi nhé..!
Dìu nó nằm xuống và khẽ khàng đắp chăn cho nó.
-Ngủ đi nhé.. khi nào dậy thì gọi anh... Nghe anh đi..!
Tôi mở cửa phòng thì bắt gặp gương mặt mẹ tôi đang dõi ánh nhìn nghi vấn. Tôi đóng cửa lại đặt ngón tay lên môi và khẽ lắc đầu tỏ ý không muốn nói nhưng tôi tin bà cũng hiểu phần nào nên cũng im lặng vào bếp nấu nốt bữa trưa cho cả nhà. Tôi lặng lẽ ra trước hiên ngồi bệt tựa lưng vào vách tường đốt thuốc.
...

Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2010

hình ảnh đẹp

















































tự vấn

đời vẫn thế; tìm nhau trên ngõ tối
uống cho say những mộng nhạt ơ hờ
chiều đổ bóng ta mới hay ngày hết
tiếc nuối gì tràn cốc hận ngày qua
nhạt thếch em ơi còn chi nữa mặn mà
uống cạn chiều hôm nay anh sẽ chết
vẫn cô độc tia mắt nhìn méo xệch
và chông chênh những chuỗi ngái ngai buồn
cô đơn anh về ngõ tối tâm hồn
thở hiu hắt qua từng trang thơ mỏng
kỉ niệm chông chênh mông mênh ngọn sóng
BUỒN và VUI anh đếm đến bao giờ
..?
bà rịa, 17/07/2010.

Thứ Năm, 15 tháng 7, 2010

ngẫu đề

tặng người bạn cũ T.S
...
Trời Bà Rịa đêm nay SƯƠNG phủ,
TUYẾT yêu thương ngập lối anh về.
Đêm lặng lẽ và đêm cô độc,
Đời uống anh, anh uống TUYẾT SƯƠNG đời?
ABà rịa, 15/07/2010.

Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2010

THÁNG 7 MƯA ĐÓN EM VỀ



Tháng bảy mưa đón em về,
Mưa ngâu ướt đất dầm dề gót chân.
Phong sương đã trải đã từng,
Vẫn rưng rức lệ khi gần khi xa.
bà rịa, 10/07/2010.

Tháng 7 Gặp Em

tặng Đ.T.T.T
T.háng bảy gặp em mưa rơi nhè nhẹ
R.ì rào tuôn trên mớ tóc phiêu bồng
A.nh ngỡ ngàn như đứng giữa thinh không
N.ghe thoang thảng một mùi hương huyễn hoặc
G.ọi thơ anh dìu dặt-khoan nhặt một cung đàn.
bà rịa,09/07/2010.

KHÔNG ĐỀ



Tay đương nâng chén rượu đào
Lòng như con sóng vỗ vào trùng khơi
Anh lang thang giữa đất trời
Nghe chông chênh biển hát lời phù du.
BÀ RỊA,09/07/2010.

LY BIỆT

Tặng người em gái yêu thơ!
Đ.T.T.T

Vô tình anh qua ngõ vắng
gặp em một thuở tinh khôi
má đào chưa quen mùi khói
mắt xanh vẫn ngóng xa xôi

ừ, em vừa tròn mười sáu
đôi hàng bím tóc ngây thơ
gió đưa anh vào mơ mộng
mơ em ngày ấy- bây giờ

lại qua hai mùa mắt ướt
tóc mây từng buổi bay xa
cái ngày em tròn mười tám
Trăng non lẫn quẫn trăng già

ừ, em đã ba mùa lạnh
ba mùa mắt nhớ thương nhau
em đi hồn anh tê tái
ngẫn ngơ đơn bóng vẫy chào.
BÀ RỊA, 09/07/2010.

CỎ



Chơ vơ uống bóng chiều mưa,
Cỏ xanh vướng chút giọt thừa rưng rưng;
Vươn tay hứng chút bụi trần,
Oằn vai gãy gánh xác thân dập vùi.
Thương thì thương thế...đành thôi,
Phận làm cây cỏ ngậm ngùi khóc nhau.
Xin ngày mai nắng lên cao,
Cỏ xanh cỏ vẫn xanh màu cỏ xanh.
Bà Rịa, 26/06/2010.

THUỶ CỐC VẮNG EM




Thuỷ Cốc vắng em mỗi chiều tan lớp học
Áo dài bay thơ thẫn trắng nắng chiều
Gió xao xuyến bồi hồi tóc vuốt
Ngan ngát lòng hoa cỏ thương yêu

Thuỷ Cốc vắng em rồi đôi bờ ao rũ bóng
Vạn niên buồn rũ lá ngàn năm
và cỏ xanh vẫn khóc âm thầm
Chiều sương tím nhớ gót hồng ngày nọ

Tháng sáu em đi Thuỷ Cốc dường đứng gió
Có tóc mây đâu để ve vuốt mỗi chiều
Lũ cá ngác ngơ ngoi mình đớp móng
Nghe tiếng chân người lại ngỡ bước chân em

Thuỷ Cốc chiều mưa rớt lại bên thềm
Anh ngơ ngẫn hỏi em chừ có lạnh?
Ngã đôi vai khoả hồn anh ủ ấm
Chợt giật mình chẳng thấy bóng em đâu...
Chiều buồn_Thuỷ Cốc/29/06/2010.

CẢM ƠN EM- NGƯỜI KHAI NGUỒN HẠNH PHÚC



Người ta bảo: "hoa dại thường dậy muộn"
Ồ! trong anh đã nở đoá đầu tiên
Hai mươi năm say giấc ngủ triền miên
Ôm ảo vọng giữa hai bờ hư-thực
Ngày em đến thắp niềm tin cháy rực
Sóng mắt lời môi hừng hực chảy trong anh
Xúc cảm em trao anh đón nhân chân thành
Cảm ơn em_ Người khai nguồn hạnh phúc.
06.06.2010.

CHỈ CÒN KỈ NIỆM THÔI.





( tặng người xưa-BTNY!)
Anh mê mãi gặm nhấm đêm về
Căng nỗi nhớ tràn đê bờ kí ức
Ngắm sương rơi chín năm ròng chưa dứt
Mầm cây sầu lần lượt nứt thêm ra

Ngày quen em mới chớm tuổi mười ba
Hoa nở sớm nên màu thường hay nhạt
mỗi hạ về nghe ríu ran ve hát
Cứ dội về bỏng rát tim anh

Từng cánh bướm chiều nao em bắt
Vẫn chập chờn trước mái nhà cỏ cây có hoa thơm cơm ống tre chín sượng
Những tối "năm mười" em trốn sau anh
Đêm trăng rằm nhóm lửa đứng xung quanh
Cùng chia nhau một chiếc bánh rằm
Em nhường anh cả:
(-" quà khách biếu; Nhà em còn nhiều lắm"!)
Ngày em té
( Năm em mười một tuổi)
Nhìn em đau anh ướt mắt khóc thầm
Năm em tròn vành vạnh tuổi mười lăm
Sài Gòn nuôi ước mơ em đi tìm con số
Và thỉnh thoảng em về
Gửi cho anh một ánh nhìn xa xỉ
Rồi lại đi...
Bụi bặm cuốn anh về phía tối chân trời
Vùn vụt em ơi
Ngày em tròn mười bảy
Ừ, chín năm cuồn cuộn cuống cuồng trôi
Từng kỉ niêm méo tròn lăn ngược về kí ức võng nôi
Ai bảo em đẹp em giàu mẹ em thanh cao cha em đĩnh đạc
Ai bảo anh nghèo xấu xí lại yêu em
Cha không ưng
mẹ không chịu
Và... đôi ta chỉ có kỉ niệm thôi.

Kỉ niệm 9 năm mình gặp nhau... BàRịa,07/06/2001-07/06/2010.