Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2010

MẸ

Con nhỏ 15 tuổi nỗi tiếng trong xóm hẻm bởi gương mặt dễ thương. Có dạo nó thấy mình hơi mập-mặc đồ mất dẹp; nó liền đi mua vòng về lắc; càng lắc eo càng to, chạy bộ cũng ko ăn thua.Gia đình nghi ngờ dắt con nhỏ đi khám bác sĩ. vào phòng khám nó hỏi:
-Chú ơi có cách nào cho con ốm bớt hôn? mập quá tụi nó bảo con giống... heo.
Nhưng ko còn phương thuốc nào cho vòng eo vượt trội của nó nữa_ Con nhỏ có bầu!!
Xóm hẻm dậy động với cái tin này. Mỗi chiều vẫn thấy con nhỏ ểnh bụng tựa lưng vào bức tường đầu hẻm vô tư ăn cánh vịt chiên, dầu bết ra đầy khoé miệng; hỏi lòng ai ko đau đáu; lại ngửng mặt thắt thẻo gọi trời:" còn nhỏ vầy mà.. ai nỡ..."
Người lớn cũng ko nỡ nên họ toan tính kĩ; Chờ con nhò sinh xong là đem cho người ta ngay, gia thế coi bộ cũng khá, người lại hiền, cho còn được thêm chút tiền.
Con nhỏ gật đầu chịu liền; nó hết hồn khi nghe người lớn doạ " có con là phải ở nhà trông con ko được đi chơi". Gì chứ , đối với nó; ko được đi chơi thì "chết còn sướng hơn".
Hôm nó sinh. Buổi sáng, nó còn ngồi hát karaoke' với bạn được nửa chừng thì thấy đau bụng. Nó liền xin dầu gió sức miệng lẩm bẫm " ko biết sáng giờ ăn gì ma đau bụng quá... vậy là sinh.
Mấy bà già trong bệnh viện nói nó đẻ như gà; dễ ợt.
Người xanh lướt đau đớn nhưng nó vẫn nhoẻn miệng cười:
- A coi, hai bàn chân nó nhỏ xíu mà hồi nằm trong bụng nó đạp mạnh dã man.
Ẵm thằng bé trên tay mà tôi ko khỏi buộc miệng:
- Chèng ơi! em bé dễ thương quá héng!
Người lớn ở cạnh đá đá vào chân tôi sợ tôi khen rồi mẹ-trẻ-con nắn níu mặc dù họ ko thể phủ nhận được sự thật ràng ràng; Thằng bé đẹp như trong lịch tết.
Nhưng không kịp nữa rồi con nhỏ nhũng nịu " cho em bé ở lại với con 1 đêm rồi mai hẵn kêu người ta đến ẵm đi héng".
Sau này họ mới biết trong 1 phút yếu lòng mà họ bi dụ. Suốt đêm hôm đó con nhỏ không chịu ngủ cứ lật lưng xăm soi từng vết bớt đen bớt đỏ trên người con. thằng bé cũng khó chịu hết sức khi mẹ nó cứ hôn hít khắp người nó; hôn lên cuối mắt đầu mày, từng lọn tóc mỏng, từng ngón tay non.
Sáng hôm sau người đi xin đứa trẻ hí hửng tới sớm ko quên mang theo chút tiền hậu tạ.Con nhỏ quẳng tiền ra cửa giãy khóc dậy động cả khoa Sản. Nó choàng người qua thằng bé nước mắt nước mũi kéo dây kéo nhợ lòng thòng. Mấy bà già ở cạnh bên cũng quay đi quệt nước mắt. Giờ đây, chẳng ai có thể kéo thằng bé ra khỏi tay người mẹ-mười-sáu nữa.
Xóm hẻm nín thở nhìn con nhỏ nuôi con. Ngộ, thằng nhỏ chắc nụi, mạnh cùi cụi mặc dầu mẹ nó ưa bỏ đi chơi. Mỗi chiều vẫn thấy con nhỏ tựa lưng vào vách tường ăn cánh vịt chiên nhưng tay kia đã cầm sẵng trái cóc muối. tôi lại ngửng mặt thắt thẻo gọi trời.
Cách đó ít lâu, vô tình gặp nó trong quán nhậu; làm ra vẻ vu vơ:
- bỏ con ở nhà ai coi mà lang thang ở đây?
- Má tui giữ, tui đi tiếp thị bia kiếm tiền mua sữa cho con tui uống, mà ngày mai tui nghỉ rồi ; tui chuyền qua làm massage người ta cho nhiều tiền lắm.
lại làm ra vẻ vu vơ:
- Làm mấy nghề đó... người ta cười cho...
Có tiếng khách gọi ở bàn kế bên. Con nhỏ túc tắc chạy đi lát sau quay lại;
- Kệ, họ cười đã cũng nín, nghề gì có tiền là tui làm tuốt; tui làm kiếm tiền nuôi con tui mừ.
Nhìn thằng bé con chưa đầy ba tuổi đã phải đi ăn sáng một mình tôi lại ngửng mặt thắt thẻo gọi trời.
Rất lâu sau đó tôi không còn gặp người mẹ-mười-bảy tuổi nữa. Nghe đâu con nhỏ ở chung với thằng nhỏ cắt tóc ở đầu hẻm tối tối giành ăn cãi nhau lộn gan lộn ruột lên sáng ra lại thấy thằng nhỏ chở con nhỏ trên chiếc xe đạp, con nhỏ ôm thằng nhỏ sát vo, cười ỏn ẻn. Tự dưng tôi không còn lo cho thẳng bé con nữa, cũng không thắt thẻo gọi trời nữa. Xóm hẻm nhỏ bé quá, chật chội quá nên phận người cứ bày ra đó không quan muốn tâm cũng không được.
Một hôm tình cờ gặp nó ở gánh xôi đậu. Cố làm ra vẻ bâng quơ:
- Chừng nào lấy chồng đây?
- Tui cho nó de rồi;... thằng mất dạy đó đánh con tui.
Như có 1 sợi dây thần kinh nào đó tê dại đi. Xém chút nữa tôi quên mất con nhỏ mới 18 tuổi, còn chơi nhảy dây, còn nói lớn, chạy tí tởn giữa đám đông. Con nhỏ bây giờ lớn bỗng lên đến độ muốn nhìn thấy cái trán zdồ lấm tâm mụn của nó tôi phải ngẩn đầu.

Chuyện của một người xưa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét