Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

ĐÊM TẬN HIẾN

( chuyện không viết cho tôi)
...Chủ nhật, Nó đến tìm tôi; lặng im... không bằng lời Nó đã diễn đạt hết những gì muốn nói chỉ bằng một ánh mắt; rưng rưng... Chỉ ngần ấy thôi tôi đã biết Nó muốn nói gì. Cũng lặng lẽ; cả không gian xung quanh như chùng xuống trước một cái nắm tay; Kéo Nó vào lòng... Thật lâu mới nói được hai chữ...chỉ hai chữ : " đừng khóc"..!
Nhắm mắt lại; bậm môi nốt những giọt cay giọt đắng vào lòng. Vẫn nhẹ nhàng:
-Ngồi xuống đây đi... đừng nói gì hết; Anh hiểu mà...
Nó ngồi bên mép giường; lặng người đi...
-Em ... em buồn quá... anh... ơi..!
Như một bản năng; Tôi đặt ngón tay lên môi nó:
-Anh chẳng thể làm gì cho em vào lúc này cả.. thôi, để anh đọc thơ cho em nghe; vẫn bài cũ :
" Dẫu thế nào cũng đứng dậy nghe em
Đời sẽ cho ta vài lần vấp ngã
Trong cuộc sống không có nhiều phép lạ
Như chuyện thần tiên bà kể ngày xưa
Ngẩn cao đầu bước qua những cơn mưa
Em trở về nguyên bản_của bình minh rực sáng
Cùng dòng sông cất tiếng hát ngọt ngào
Đâu phải con người ai cũng biết hát ca dao
Để cho em được làm Cô Tấm nhỏ
Hãy đặt bàn tay lên trái tim rực đỏ
Để lắng nghe hơi thở của chính mình
Hạnh phúc là một thứ rất lung linh
Tuy ấm áp nhưng vô cùng dễ vỡ
Có đôi khi lòng còn bỡ ngỡ
Dẫu thế nào cũng đứng dậy nghe em!".
... Nó khóc; giọng nó rưng rức,Nó cố khóc thật nhỏ mong mọi người trong nhà đừng nghe thấy. Nó gục mặt xuống gối, những giọt nước mắt cứ đua nhau rơi tong tỏng dưới những ngón tay gầy đét và yếu ớt; Nó nức nỡ:
-Vậy là em lại sai nữa sao? Thực sự yêu một người khó đến như vậy sao... (hức hức..)Em phải làm sao đây anh..?
Nhìn vòng bụng lúm lúm của nó mà tôi chạnh lòng; đôi mắt rung rung nóng hừng hực như có lửa; Cố hỏi lại một điều mà tôi như chắc chắn:
-Vậy là có 2 con tim đang đập trong em!?
Nó lặng lẽ gật đầu.
Tôi chua chát gạt những giọt nước mắt đau đớn trên gương mặt xanh xao của nó.; Khẽ ôm Nó vào lòng:
-Khóc đi em..! khóc thật to vào... đừng cố đè nén nỗi đau trong tâm hồn em nữa; khóc đi để thấy nhẹ nhàng hơn...
Tôi im lặng và... Nó khóc
Tôi lại hỏi:
-Anh là người đầu tiên biết chuyện này?
Lại lặng lẽ gật đầu
Sao em không nói cho anh ta biết?
Nó lại lặng lẽ khóc, tiếng khóc to hơn và rõ ràng hơn...
-Anh xin lỗi..! anh biết anh không nên hỏi lại những điều anh đã biết...Nhưng em hãy nghe anh nằm xuống và ngủ một giấc thật dài; Anh tin sau khi em tỉnh giấc sẽ thấy khá hơn; Đừng tự dày vò mình trong buồn đau và nước mắt nữa...
-Nhưng...
Anh biết mà... nhưng em phải cố... Ngủ đi nhé..!
Dìu nó nằm xuống và khẽ khàng đắp chăn cho nó.
-Ngủ đi nhé.. khi nào dậy thì gọi anh... Nghe anh đi..!
Tôi mở cửa phòng thì bắt gặp gương mặt mẹ tôi đang dõi ánh nhìn nghi vấn. Tôi đóng cửa lại đặt ngón tay lên môi và khẽ lắc đầu tỏ ý không muốn nói nhưng tôi tin bà cũng hiểu phần nào nên cũng im lặng vào bếp nấu nốt bữa trưa cho cả nhà. Tôi lặng lẽ ra trước hiên ngồi bệt tựa lưng vào vách tường đốt thuốc.
...

1 nhận xét: