Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Nằm ổ

( Viết cho tôi một ngày buồn.)

Tôi sẽ buồn khi phải xa em
Nàng thơ của tôi trong veo mắt thỏ
Ngàng thơ của tôi trút máu nhuộm đời xanh đỏ
Nàng thơ của tôi ơi!

Trăm ngàn quanh co
Trăm ngàn khốn khó
Vũng trần ai phơi những xác gầy gò

Tôi phải xa em
Nhưng chẳng thể quên
Vệt lăn tròn trên điếng đời khốn khó
Tôi sẽ phải đi tìm những vệt trầm vệt bỗng
Những son những phấn những tím những hồng
Những mảnh đời vỡ vụn giữa hư không
Những nỗi đau sau tận cùng hơi thở
Và những gì gì gì gì nữa

Nàng thơ của tôi ơi!

Hiến cả trái đất
Hiến cả loài người
Hiến cả sinh linh
Hiến cả cuộc đời

Cho người

Cưu mang dùm tôi đứa con chờ ngày xé bọc
Sẽ toạc mầm đau xin đừng khóc
Vì tình yêu muôn thuở sẽ xanh ngời.

Tốc kí ngày mưa_Long Thành 17/11/2010.

Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

MỘT BÀI THƠ CỦA MIÊN DI

người đàn bà múa cột
quá khứ ly tâm khỏi vòng hông thiếu nữ
mảnh truyền thống tuột rơi
hở vai thon lòi vết xăm thâm đen đương đại

câu ca dao đọc trên nền hip-hop
vỡ vụn ký ức à ơi
đôi tay Việt xào nấu công dung
luồn vào bản năng
há lai căng đớp tờ tiền
nhét trong kẽ lương tâm ngực độn

người đàn bà múa cột
buồn rầu sắc màu vui nhộn
nhấp nháy nụ cười thời cuộc
ôm dương cụ trụ đời
lạnh ngắt
cắm vào mục ruỗng thuần phong

Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

TÔI LÀ ĐÀN BÀ

Tôi có thể làm cho cả nhân loại ngã sõng soài
Cho dù tôi chỉ là hòn cuội nhỏ
Tôi có thể làm thế giới quanh tôi sụp đổ
Chỉ bằng cái rùng mình
Tôi là ai???


Ê_Va
Tôi là đàn bà!


Không hòn cuội nào
Cái bóng vẫn ngã về phía tối

Người đàn bà rên đau chuyển dạ
Vật vã giọt mồ hôi cấu cào nước mắt
Đừng rơi
Tôi ơi

Ngày mai cất tiếng khóc chào đời
Lũ con nít ngày mai lại đàn bà như tôi
Trong giờ đau đẻ
lại đàn bà như tôi vun vén tình yêu bốc lên thành đóm lửa

Lại ngửng cổ
-Chúa ban ơn

Ê-Va
Tôi là đàn bà
Ngồi khoe mông khoe vú.

Bà Rịa_ 13/11/2010.

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Thương Hoa

Khách đến rồi đi khách lại sang
Quẩn quanh như bướm luyến hoa vàng
Hoa không màng bướm nên hoa chỉ
Xem như là hiến chút nhị vàng.

Trút hết nhị thơm hoa rũ cánh
Bướm ong khi ấy chẳng thèm sang
Có Người khách lạ ôm hoa khóc
Nức nở tìm chôn cái nhị tàn.

Bà Rịa 11/11/2010.

Quán Trọ

Tôi là kẻ đường xa mõi gối
Thấy bên sông đổ bóng mái gianh
Liều liệu đến tìm xin ngủ trọ
Phấp phỏm thầm mong được giấc lành.

Cô chủ nhà xem cũng đáng yêu
Thấy khách qua đường buổi xế chiều
Hé cửa chờ xem người khách lạ
Ngang nhà có ghé bến sông yêu...

Tôi đến đây tìm chỗ trú chân
Đường xa nát những vết giày trần
Một thân bồ hải đò không bến
Sợi buồn phủ kín bể trầm luân.

Cảm thương số phận người khách lạ
Cô đón vào nhà mở tiệc vui
Bữa tiệc tình yêu say chếnh choáng
Cho rằng trời cũng ủi an tôi...

Ấy thế... mà thôi... cũng đã rồi...
Cô cười nhạt thếch_tháng năm trôi
Cô nay lơ đễnh người khách lạ
Tình yêu; Cô chỉ để mua vui???

Thế thôi buổi tiệc cũng tàn rồi?
Cô chỉ đùa chơi; Có thế thôi?
Tôi chỉ mãi là người khách lạ?
Quanh cô lẫn quẫn biết bao người?

Cô của tôi ơi cô của tôi!
Đò cô còn chở biết bao người?
Nhà cô còn chứa bao kẻ lạ?
Bao nhiêu kẻ lạ trọ như tôi???

Chẳng có gì đâu cô tôi ơi!
Qua đường_ khát nước; Ghé nhà chơi
Chỉ là khách thế... và chỉ thế...
Tôi còn xin trọ đến muôn đời.

(Một đêm chớm bão...)
Bà Rịa_11/11/2010.

CÂU...

Ngày mai trên bến con sông lạnh
Cô lái đò buông mõi mái chèo
Giả cách lão ngư ngồi đan lưới
Cô đan tình qua cái thoi đưa.

"Dăm ba con cá vừa đủ bữa
Chắc bụm dây câu đã sẵn thừa"
Cô tung vào cả lòng sông lạnh
Dục vọng sóng xô tới tấp bờ.

Một con cá nhỏ nào đủ bữa
Cô bán cần đi đổi chàng rùa
Lại thêm mớ lưỡi phao lẫn cước
Bán cả cuộc đời vẫn chưa bưa???

Bà Rịa_ 11/11/2010.

?

Người giờ yên ấm với ai,
Ngỡ duyên tiền kiếp hoá thiên hận tình.
Loàn đơn chăn chiếu một mình,
Phồn hoa bạc lạnh hồn trinh phương nào?

Bà rịa_11/11/2010.

ANH VẪN BIẾT

(Thương tặng P.)

Anh vẫn biết cứ như là ngọn gió
Đến rồi đi ai biết được mà ngờ
Nhưng ai biết chỉ đôi lần gặp gỡ
Lại nhớ nhiều trong những lúc anh mơ.

Bà Rịa_9/11/2010.

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

MAI_EM..!

Anh đi vào ngõ tim em
chỉ thấy mùa đông và hố sâu không đáy
Sa chân ngã giữa cuộc đời
Anh yêu em tình ơi!

Nghe tim rên buồn trên môi hồng em băng giá
Chẳng có lời yêu đâu
Chỉ lời tình phụ
Chỉ lời đau thương
Anh biết...

Tình đơn phương
Ôm ngực đau mỗi đêm lạnh về gào thét
Ôm mảnh tình em vào vũng băng chắn ngang lòng người đẹp
Cô gái có trái tim gang thép
Cô gái có máu lạnh như băng
Cô gái có ngàn niềm kiêu hãnh

Mai
Em...
Long Thành_09/11/2010.

Nỗi Lòng

(Thương tặng anh zai-L.Q.T).

Ở đây có sướng vui gì
Em đi mà mảnh tình si vẫn còn
Anh còn bận bịu vợ con
Làm sao vuông tròn tình nghĩa đôi ta
Một lời em khó nói ra
Nhờ câu thơ tỏ lòng ta với người
Làm sao vui được anh ơi
Bể trần ai cũng lắm lần đắng cay
Phận nghèo trồng nhánh hoa gầy
Ra công chăm bón đợi ngày hoa non
Xuân xanh mẹ đã hao mòn
Chắt chiu tháng tháng mong con vững vàng
Một mai đứng giữa nhân gian
Chí trai bay giữa ngút ngàn trời xanh
Ngày mai công toại danh thành
Anh em ta vẽ bức tranh nhiệm màu.

Long Thành_09/11/2010.

Vết Cứa Ngọt Ngào

Thương tặng P.


Nguời con gái trong một lần gặp gỡ
Nhớ thật nhiều dẫu chỉ được biết tên
Cứ ngỡ rằng nỗi nhớ sẽ êm đềm
Ai đâu hay lại trở thành vết cứa
sớm qua phố sương long lanh đọng sữa
Áo ai bay tha thướt giữa hè quen
Em đi ngang rớt một nụ cười duyên
Vết cứa trong anh lại vẹn nguyên màu mới
Em! Nỗi nhớ_ Vấn vương muôn ngàn sợi
Cho vết cứa nào ngòn ngọt vị...yêu em!

Bà Rịa_06/11/2010.

VŨ ĐIỆU MƯA QUA PHỐ

Mưa
Phố quen
Cà phê đá
Lanh canh hạt mưa hôn nhẹ ngực đường
Có em
Cà phê quên đắng
Mưa quên lạnh
Đôi tay ủ giọt tình đầu


Cà phê...Cà phê...
vẫn ngày ngày nghe mưa nhảy điệu tango
Lanh canh trên phố
Lá vàng nhuộm lá xanh quen
Thời gian xuôi anh xa em


Đỏ hoen bờ mắt
Ly cà phê đắng
Nhỏ giọt tình đầu
Phố anh mưa ngâu
Băm nhừ má phố
Vàng khói ám tay

Phố em mưa bay
Rung bờ ngực buốt

Trắng muốt

Giật mình nghe bản tago mùa đông
Chạnh lòng nhớ bạn

Mưa buông lời ai oán băm nát ngực đường

Phố thương

Những tủi hờn dập dìu cơn mê em bé dại trước trăm ngàn bánh nhựa
Nhầy nhụa con đường

Lại mưa
Đường thưa phố lạ

Cà phê đắng
Đá tan
Môi Buồn mân mê cọng khói
Bài tago xa để lại vũ điệu buồn.

Long Thành_ 08/11/2010.

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

lại một Trinh Sơn..." Kính Chào Nữ Thần Tự Do"

(cho một người em gái ngày chuyển dạ)

Buổi sáng em trở về
Lê tàn đêm dưới váy
Người qua đường hỏi em có mồ hôi không
Trên khô rát giấy bạc
Trên thịt da cuồng nộ
Trên tâm hồn quay xiết tiền ơi tiền tình ơi tình



Quán cóc ghế nhỏ vừa mông em ngồi
Ác miệng đời:
- Sang như đĩ!
Mấy bông hoa mười giờ rủ cánh từ trưa qua ngó em buồn bã
- Buồn như đĩ!
Giá như có thể bán được nỗi buồn em sẽ giàu

Sẽ xênh xang vít cổ thế gian vào ngực ngộn thanh xuân
Sẽ cọ kỳ nhăn nheo bằng chủ nghĩa này lý tưởng nọ
Sẽ cùng trời cuối đất tìm người



Buổi sáng em về
Tàn đêm ướt váy
Người phu quét đường đâu không thấy
Cho em mượn nhánh chổi một lát thôi
Quét tóc quét lông phơi vàng mặt phố



Những con sói nhả nước dãi tởm lợm trên người em đêm qua đâu không thấy
Sau hốc mắt em mỏi mệt
Mặc kệ lô nhô ông già bà lão ngồi xổm hè đường đọc báo Nhân Dân
Mặc kệ xí xa xí xồ bọn Tàu hung hăng giữa Việt Nam như chốn không người
Mặc kệ Hoàng Sa Trường Sa xa xôi
Mặc kệ lịch sử ngả nón thờ Chúa tụng Phật
Buổi sáng em về
Tàn đêm nát váy



Nghe đâu Trung Quốc thiếu đàn bà
Em đợi nước mình đem mình rao bán
- Mệt như đĩ!


Việt Nam, 18/05/2010
TS.

Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

NHẬT KÍ TỪ BỆNH VIỆN UNG BỨU GIA ĐịNH_ "TIẾNG KHÓC"

( Cho 1 bé gái 20 tháng tuổi)
Chiều, từng cơn mưa xối xả đổ xuống, đôi hàng cây bên ngoài cửa sổ nghiên ngã oằn xuống tựa hồ như có một bàn tay lực lưỡng bẻ cong cạ sát vào khung cửa sổ. Từng tia sét dọc ngang như muốn xé toạc bầu trời đen ngòm những mây là mây. Trời đất như tối sầm lại chỉ còn ánh sáng từ những ngọn roi điện hàng triệu KW nối đôi nhau bổ xuống liên hồi. Bất giác tôi cảm thấy sợ vì gần bên tôi là 1 bé gái độ chừng 20 tháng tuổi.
Vội vã kéo sập bệ cửa sổ lại; Lòng nghe đau đáu: " còn nhỏ vậy mà... ai nỡ...!".
Tôi nhìn vào mắt nó, đôi mắt trong veo, to tròn đang nhìn tôi xen lẫn 1 chút sợ hãi_ Vâng, chỉ một chút thôi-rất nhỏ- thoáng qua cái rụt đầu nhíu mày khi 1 tiếng sét đánh đùng qua khung cửa làm loé sáng cả bầu trời. Bất chợt tôi thấy thương em vô ngần.
Trong khi những đứa trẻ khác đang ra sức giãy khóc trong tay mẹ thì em chỉ nằm đó, đưa mắt nhìn; vẫn đôi mắt trong ngần, rõ to và tròn trĩnh.
Đưa tay quệt ngang mặt rồi lặng lẽ đặt tay lên lồng ngực đang nhói lên từng cơn xúc cảm:' Ừ, em đang khao khát- chỉ một tiếng khóc thôi!'_ Tôi nghĩ thế; và tôi bắt đầu lấy làm lạ:'tại sao em không khóc? Hay em đã bị tước " quyền được khóc?"_ Cái quyền giản đơn nhất; Cái quyền đầu tiên mà bất cứ đứa trẻ nào vừa mới chào đời đã được thừa hưởng_ Kể từ khi người mẹ đan tâm bỏ rơi em trước sở cảnh sát-vì một lí do; Ừ, 1 lí do...

Ngồi gần bên em; Nhìn em ăn, em ngủ, em chơi mà nghe lòng đau đáu; Lại ngửng cổ, thắt thẻo gọi trời.
Bước tới gần hơn để nhặt món đồ chơi bằng nhựa(_ một con bup-pê đã mất cả 2 tay,2 chân) mà ai đó đã đặt vào cho em.Ngay lập tức tôi nhận được 1 nụ cười từ đôi môi chu chu chúm chím của em- Chợt nghe lòng mát lạ.
Một cô y tá trẻ bước tới hỏi tôi:
-" Anh là người thân của bé?"
Không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác lúng túng và có phần hơi ngượng ngập:
-" kh..ô..ng..ông!"
bỗng nhiên tôi lại nghĩ:" nếu như là cha, là mẹ của em có ngượng ngùng lúng túng vì xấu hỗ như tôi lúc này không...Ừ, chắc là không đâu!"...
Cơn ho của thằng cháu tôi kéo tôi về lại giườn bệnh_ Nó bị sốt xuất huyết kèm theo bệnh thân tiền căng vào viện đã hơn tuần nay rồi mà vẩn phải nằm ở phòng cấp cứu. Tôi và chị gái tôi_ mẹ nó hết sức lo lắng và buồn bã. Nhìn thấy em như thế nỗi buồn trong tôi như tăng lên gấp bội; hết cơn này lại đến cơn khác dâng trào như sóng vỗ. Tôi lẳng lặng bỏ ra ngoài rít thuốc. trong phòng chị tôi vẫn dõi đôi mắt mõi mệt vào thằng bé. Chợt tôi nghe lòng se sắt lại; Giá như có điều kiện chắc chắn tôi sẹ nhận ngay nó làm con nuôi- Nó vô tội!....
Ngậm ngùi bước xuống cầu thang, cố dạng chân thật rộng mong sao mau ra tới đại lộ; Hy vọng làn sóng xe cộ ồn ào nơi đây có thể lấn áp được nỗi buồn đang không ngừng lay động trong tôi.

Rồi cơn mưa bão kéo chùng chân tôi lại; Nỗi buồn cứ theo mưa dội lên người tôi. Mưa mỗi lúc một lớn, mỗi lúc tôi càng cảm nhận được cái lạnh và vị mằn mặn trong mưa.
Tôi thu mình lại trên băng ghế đá ngay trước cổng bệnh viện. Từng dòng người bận rộn bước qua. Thi thoảng có một vài người dừng lại ném vào tôi một góc nhìn rồi lại tiếp tục công việc bận rộn của họ.
Rít xong điếu thuốc, cẩn thân dụi tắt quẳng vào sọt rác rồi lẳng lặng trở lên phòng, vào toallete thay đồ xong lại ra ngồi ngẩn ngồi ngơ ngoài hành lang. Chị tôi cất tiếng gọi:
-"Làm gì ngồi ngoài đó,; Mưa gió thế kia mà..."
Trở lại ngồi phịch lên chiếc ghế nhựa dành cho thân nhân nuôi bệnh_Tôi lẳng lặng nhìn em, nhìn dòng người ra ra vào vào ngang qua "cái lồng" có cô thiên thần bé nhỏ _Vẫn bận rộn...
"Đến giờ ăn trưa" cô y tá trẻ đến bên "chiếc lồng" mở cửa phát cho bình sữa. Em cầm lấy nút ngon lành và chốc chốc lại nở nụ cười( như để cảm ơn). bú xong bình sữa cô y tá trẻ đút cho một quả chuối be bé. Nhìn em ăn tôi thấy như yêu hơn, thương hơn. Tôi thốt lên:
_ "Ngoan quá"!
Người xung quanh đổ ánh nhìn về tôi; Bấy giờ tôi không còn cảm thấy ngượng ngùng gì nữa; Tiến đến định bế em lên nhưng cô y tá sau khi làm xong " nhiệm vụ cao cả" đó đã kéo cao "cánh cổng" tôi chỉ còn biết đứng nhìn em rồi đưa bàn tay chai sạn vào nựng nhẹ đôi bờ má phúng phính_ Cô bé lại cười_ tôi lại thấy lòng mình như nhẹ hơn: "Ừ, em cứ cười đi và đừng bao giờ phải khóc- em nhé!".
Nhưng cảm giác vui sướng ngắn ngủi ấy lại vụt bay khi tôi nhĩ:" Em rồi sẽ ra sao trong cái thế giới hỗn động đầy hư-thực này? Nhà mở ư? Trại mồ côi ư? Mới đây đài phát thanh vừa thông báo tìm một bé gái 14 tuổi vừa bỏ đi khỏi nhà tình thương quận Gò Vấp..." Lòng tôi lại se sắt_" Giá như..." Lại ngửng cổ- thắt thẻo gọi trời...
Từng người bệnh, thừng thân nhân , từng bác sỹ, y sỹ,y tá, hộ lý... lần lượt đi qua; Một đôi người dừng lại ghé mắt vào em ... cười... lại đi...

Cơn mưa cứ tiếp tục kéo dài rê những âm điệu não nề lên ban công bên ngoài cửa sổ. Đôi mắt thiên thần bé nhỏ bắt đầu trĩu xuống gối đầu lên " con pup-pê tật nguyền" nhắm mắt ngủ ngon lành. Nhưng tiếng sét đùng đoàng cứ đánh thẳng vào giấc mơ em không ngớt. Những cái giật mình run rẫy của em làm lòng tôi nhói lại. người hộ lý gần đó lấy ra một tấm drap từ sọt dự phòng đắp lên cho em. Trở mình gác 1 tay bấu lên bệ cửa sổ đôi mắt rung rung. hình như em đang cố bám víu vào mảnh đời này: "Ừ, quảng đường em đi còn rất dài_cố lên em nhé, đùng bao giờ buông tay!".
" Cái chăn" bắt đầu rời khỏi người em sau những cái giật mình quẫy đạp. kéo " tấm chăn" đắp lại ngay ngắn lên ngực em_ Cô bé thiên thần nhỏ mở mắt; Tôi nở 1 nụ cười. Cái môi chu chu nhọn nhọn dẹt hẵn ra, nhoẻn lên, em lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Tôi ngẩn lên: "cầu mong trời đừng mưa nữa, đừng chớp nữa, đừng phủ lên cơn ngủ của em bất cứ 1 thứ gì đau đớn nữa..."
Cuối cùng cơn mưa cũng ngớt, em choàng dậy vịn vào thanh lồng đứng lên đưa đôi mắt tròn xoe, long lanh nhìn dáo dát. Ánh nhìn mông lung dừng lại nơi cô y tá trẻ_" lại đến bữa rồi!"
Cái nhìn của em đọng lại nơi tôi khiến tôi không cầm lòng được. Nó như một thứ gì đó đập thẳng vào tâm hồn tôi_ Mông lung, ngơ ngác,lạ lẫm hay van nài..? Một ánh mắt buồn, một tâm hồn buồn và cả không gian nơi cái bệnh viện Gia Định đều buồn. Tôi bỏ chạy; Tôi trốn tránh ánh nhìn của em hay trốn tránh chính tôi; Tôi sợ tôi sẽ khóc cho dù tôi đã khóc và từng khóc. tôi trốn tránh em hay trốn tránh trước sự bất lực của chính bản thân mình.

Vâng , có lẽ là tất cả...


****
******
****


Sài Gòn_Gia Định chiều mưa
Buồn ơi hiu hắt mênh mông là buồn
Gió đưa chiếc lá khô giòn
Rụng ngang khung cửa hanh mòn thời gian
Đau lòng một nỗi trái ngang
Bóng nàng Tô Thị giờ đang nơi nào
Cớ sao để giọt máu đào
Chơ vơ lạnh giọt mưa rào hắt hiu
Đời tôi cười khóc đã nhiều
Riêng đời em chẳng có nhiều niềm vui
Giờ em chẳng khóc nữa rồi
Chỉ còn khao khát một bàn tay nâng
Ngoài trời mưa cứ lớn dần
Sấm giăng chéo ngọn sầu dâng ngập hồn
Mưa trời nay đổ mai tuôn
Sông đời cuồn cuộn em rồi ra sao?
Ứơc chi bể rộng trời cao
Ai người nhân ái dạt vào đời em
Phận tôi leo loét lửa đèn
Thân phù du kiếp phù sinh bẽ bàng
Cơ may đứng giữa nhân gian
Ru lòng thương cảm miên man ái tình
Ngậm ngùi nhìn ngón tay xinh
Bấu cào đời sống mà đau đáu lòng
Gió mưa rơi giữa bầu không
Em rơi vào giữa mênh mông cuộc đời...

****


Cứ ngỡ con bé sẽ chẳng bao giờ biết khóc; Nhưng tôi đã lầm..!
Hai ngày qua ngoài việc chăm tằng cháu thời gian rảnh tôi cùng chị gái thường xuyên lui tới cái lồng sắt ấy đề chơi đùa, ẵm nựng, nâng niu. Đã bao lần bác sỹ can ngăn chị em tôi:
-"... Đừng làm như vậy em bé sẽ quen, nó còn ở đây lâu dài và chúng tôi không có thời gian dành cho nó."
Rất thông cảm với "những con người bận rộn" ấy nhưng làm sao " Đừng" dược cơ chứ_ em bé ngoan vậy mà... Bảo ăn thì ăn,bảo uống thì uống, bảo ngủ là em lập tức nằm xuống ngay. Hình như con bé biết phận biết thân của nó bên tỏ ra hết sức ngoan ngoãn hy vọng có được một tình thương...
Hôm nay, thằng bé nhà tôi dược xuống giườn- Rời phòng cấp cứu chuyển sang phòng ngoài chờ theo dõi. Mồi lúc rảnh tôi vẫn sang thăm bé, cho bé ăn, chơi đùa cùng bé; (Lẽ dĩ nhiên chi em tôi là người duy nhất. Cô hộ lý thích thú đứng cạnh bên xen tôi nghịch đùa cùng nó. Đến lúc phải trở về chăm thằng cháu tôi_ Cô hộ lý lên tiếng:
-" Dạ chú đi con!".
Con bé vẫn nằm đấy đưa hai tay vòng lên trước ngực:
-" D...ạ..ạ..ạ..!"
Cái tiếng trong trèo tựa hồ như có 1 làn sóng vô hình nào đó dậy động trong tôi. Lòng lại bùi ngùi...
Tôi cất bước, vùa xoay lưng đi thì nghe tiếng sụt sịt từ phía nó_ Nó khóc. Những âm thanh nức nở kéo dài trên gương mặt nhăn nhó của nó. Tôi toang quay lại thì cô y tá lên tiếng:
-" Anh cứ mặc nó, đừng làm cho nó quen... tụi em không có thời gian chăm sóc..."
Rồi lại quay sang, gằn giọng
-" Im ngay! không được khóc... nằm xuống ngủ mau lên!"
Tiếng khóc của nó như chùng lại rưng rức nơi cổ họng_ chỉ 1 giây_ nó lại khóc.
Tôi quay lại kéo lồng xuống ôm nó vào lòng- khẽ đung đưa. Có thứ gì đó chua chát trong tôi , nghẹn đắng nơi cuống họng- Tôi Rủ rĩ vào tai nó"
- Ngủ đi con, chốc nữa con thức dậy chú sẽ qua chơi với con mà, ngoan đi...!".
Nó nín, đôi mắt nheo nheo ươn ướt củ nó làm tôi xốn xang quá đỗi.đặt nó xuống giườn, vuốt nhẹ mớ tóc non loăn xoăn xoà xuống cái trán zdồ của nó_ Nó nhắm mắt lại_ Nén lòng tôi bước vội ra. Chỉ sợ chậm 1 giây nữa thôi là tôi không tài nào nhấc chân lên được nữa.

Vụt ra ngoài hành lang.Lục lọi trong túi moi ra cái bao thuốc lá nhúm nhó như tâm hồn tôi lúc này. Cầm 1 điếu thuốc cố vuốt cho thẳng- tôi bật lửa. Ngọn lửa run lên; Cắn chặt đầu lọc tôi rít 1 hơi thật sâu từ từ thả làn khói trắng đùng đục mờ mờ ảo ảo lên trời. Sợi lòng, Phải_ Nó giăng đầy ra không trung, bao trùm lên những ngọn cây gần đó rồi lẫn khuất.

Tiếng khóc đầu tiên mà tôi nghe được từ em. Rất đẹp, rất buồn, rất đau...VÀ CÓ LẼ TÔI SẼ MANG THEO NÓ SUỐT ĐOẠN ĐƯỜNG TÔI BƯỚC.

Bệnh viện Gia Định_ Sài Gòn _ 05_07/10/2010.

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Nỗi Buồn Không Tên

trung thu này tôi lại nhớ em
từng kỉ niệm ngọt ngào lăn tròn trong dai dẵng thời gian
trong dai dẵng nỗi buồn
trong từng nơ-ron như chừng mục ruỗng.


9 năm rồi em,
9 năm vò võ nhớ thương trong tuyệt vọng,
9 năm đau dõi theo hình bóng
mà em vẫn xa
như cơn gió vô tình động tình cành cây vàng lá
như tia nắng bất ngờ loá lên trong mảng trời đen tối
và.. anh lại mất em!
Như nỗi đau không tên


có hay không trong từng cơn đau ấy
có hay không trong nỗi buồn ấy
có hay không trong những ngày chờ mong mòn mõi
có hay không dẫu một chút thôi em!


chiều qua phô thị
nhìn những em bé xúm xính đèn lồng
tôi lại nhớ em
một nỗi niềm khôn nguôi
vì anh quen hay là em lạ


chẳng có ai ngoài em
hay chính tôi tự dối mình trong những nỗi nhớ quên
hay tự làm đau con tim mà vết thương chưa lành được
Ừ, thì nhớ!
Ừ, thì thương
Ừ, thì tửng từng tưng thương nhớ
Ừ, điên!
Ừ, anh nhớ em!

Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2010

Vladimir Majakovsky, muôn thuở đau vì tình

Vladimir Vladimirovich Maiakovsky sinh ngày 19 – 7 – 1893 ở làng Bagdad, tỉnh Kutaisy, Gruzia trong một gia đình kiểm lâm. Vì sinh vào ngày sinh của bố nên được đặt tên trùng với tên bố. Cả bố và mẹ đều là những người có dòng dõi quí tộc. Lên 6 tuổi đã ham mê sách vở và thích đọc nhiều loại sách. Năm 1906, sau cái chết đột ngột của người bố, cả gia đình chuyển về Moskva. Năm 1908 vào đảng Dân chủ Xã hội Nga và tham gia hoạt động bí mật nên bỏ học từ lớp 5. Ba lần bị bắt giam, 11 tháng ngồi tù vì tội hoạt động cách mạng bí mật. Năm 1911 Maiakovsky học hội họa, điêu khắc và kiến trúc ở trường nghệ thuật. Tại đây Maiakovsky làm quen với David Burlyuk – một trong những thủ lĩnh của nhóm Vị lai. Burlyuk đánh giá cao tài thơ của Maiakovsky và khuyên nên tiếp tục sáng tác.
Maiakovsky thường xuyên tham dự vào các buổi sinh hoạt văn nghệ và đọc thơ. Công chúng không thể không để ý một chàng trai – thi sĩ cao lớn, đẹp và rất thích tranh luận. Thời kỳ sau cách mạng Maiakovsky vẫn tích cực đi đọc thơ ở nhiều nơi. Được công chúng đánh giá là người đọc thơ hay tuyệt vời, giọng ngân vang và mạnh mẽ, là người biết truyền đạt đến người nghe những chi tiết của cả âm thanh lẫn sắc màu…
Vladimir Maiakovsky từ lâu đã được dịch và giới thiệu nhiều lần ở Việt Nam. Bởi thế, chúng tôi sẽ không đi sâu giới thiệu về tư tưởng và tác phẩm của ông. Trong tập này chúng tôi chỉ dịch những bài thơ tình – là một mảng thơ quan trọng và phức tạp trong sáng tác của Maiakovsky và, xin phép, chỉ giới thiệu ngắn gọn về những mối tình, những người tình trong mảng thơ này.

***

Tình yêu là một đề tài muôn thuở, và có thể nói rằng không một nhà nhà thơ lớn nào mà lại không viết về tình yêu. Mà viết về tình yêu thì thường là có những mối tình, những người tình cụ thể…
Trong văn chương thế giới từng có nhà văn Giovanni Casanova (1725 – 1798) rất nổi tiếng, thậm chí trở thành con người huyền thoại vì tình yêu, tình yêu trong đời thực chứ không phải trong sáng tác. Từng có một người khổng lồ văn chương Alexandre Dumas (1802 – 1870), tác giả của hơn 600 cuốn sách. Số tác phẩm này một người bình thường đọc cả đời không thể hết, vậy mà ông vẫn có thời gian để yêu được 500 người tình… Chỉ trong các nhà thơ Nga thôi, thì Puskin cũng có đến hàng trăm mối tình. Nói là hàng trăm vì người viết căn cứ vào bức thư của Puskin gửi cho nữ công tước Viazemskaya năm 1830: “Chuyện cưới Natalia của tôi (đây là tình yêu thứ 113, tôi để trong ngoặc) đã quyết định xong”. Không hiểu Puskin nói thật hay đùa, dù sao ông cũng nổi tiếng là người yêu rất nhiều. Hay như Esenin, với cuộc đời ngắn ngủi 30 năm cũng có hàng chục mối tình thì Maiakovsky có phần khiêm tốn hơn, dù ông có thừa nhận với người đẹp Tatyana Yakovleva rằng “tôi đây muôn thuở đau vì tình” (đã đành người ta nổi tiếng trong tình yêu không chỉ vì số lượng). Trong cả cuộc đời 37 năm của Maiakovsky chỉ có 7 mối tình với 7 người đẹp cụ thể nhưng chỉ có 4 mối tình in dấu trong sáng tác của ông.
Mối tình đầu tiên là tình yêu với người đẹp 17 tuổi Maria Aleksandrovna (họ là Denisova, sau khi lấy chồng là Schadenko). Trong chuyến đi về thành phố biển Odessa, Maia đã bày tỏ tình cảm với người đẹp Maria nhưng nàng không trả lời yêu hay không yêu mà chỉ hẹn gặp lại vào lúc 4 giờ chiều. Và như trong “Đám mây mặc quần” Maia đã viết:

Tám giờ.
Chín giờ.
Mười giờ.

Và buổi chiều
đi vào đêm ghê sợ
giã từ khung cửa sổ
buổi chiều chau mày
buổi chiều tháng mười hai...

Cuối cùng, Maria cũng đến và thông báo rằng “ em sắp sửa đi lấy chồng”. Chúng ta nên biết rằng tình yêu giữa Maia và Maria có nhiều cách trở. Đấy là hoàn cảnh xã hội, điều kiện vật chất của hai người khác nhau, gia đình không cho phép Maria yêu một người như Maiakovsky. Thành ra

em là Gioconda
cần lấy cắp!
Và thế là người ta lấy mất.

Em đã bị người ta lấy mất, bị người ta mua bằng tiền bạc, địa vị, giàu sang… Tất cả nỗi đắng cay của mối tình bất hạnh này được Maia trút vào trường ca “Đám mây mặc quần”

Thân thể của em
anh yêu mến và giữ gìn
như người lính
trong cuộc chiến tranh
không có một ai cần
và không của một ai hết cả
sẽ gìn giữ bàn chân duy nhất của mình.
Maria –
em có muốn không?
em không muốn hả!

Ha!

Có nghĩa là – lại
tăm tối và buồn
tôi mang trong tim
đầy nước mắt
mang
như con chó
ở trong chuồng
giữ bàn chân
bị đoàn tàu cán đứt...

Dù sao, đấy chỉ là một thiên diễm tình bỏ ngỏ, tình yêu này mới chỉ là tình yêu đơn phương. Nhưng có một điều này: sau cái chết của Maiakovsky, người phụ nữ này (Maria Aleksandrovna Schadenko) đã đắp bức tượng đầu tiên của Maiakovsky.
Mối tình thứ hai, cũng là tình yêu mãnh liệt nhất, bền bỉ nhất của Maia là tình yêu với Lilya Brick. Lilya Yurievna Brick là chị gái của Elsa Triolet (1896 – 1970) – nữ nhà văn Pháp, vợ của nhà thơ Pháp nổi tiếng Louis Aragon (1897 – 1982), bạn đọc Việt Nam đã biết nữ nhà văn này qua tập thơ “Đôi mắt Elsa”. Có lẽ nên so sánh hai chị em Lilya và Elsa với Thúy Kiều và Thúy Vân chăng. Cả hai chị em đều tài sắc vẹn toàn, sinh ra trong một gia đình – bố là một luật sư nổi tiếng, mẹ là nữ nghệ sĩ dương cầm. Cả hai chị em đều có một tài năng không ai có thể phủ nhận – tài năng của nữ tính tuyệt đối, có khả năng chinh phục vô điều kiện tất cả những người đàn ông mà họ gặp…

Những con tàu biển – đi về cảng.
Tàu hỏa – hối hả trở về ga.
Còn tôi trở về em, và huống nữa là –
yêu em mà lỵ! –
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Những gì thuộc về đất, lòng đất hấp thụ.
Ta trở về với mục đích cuối cùng.
Tôi thì cũng thế
trở về với em
tôi khao khát thường xuyên
nhọc nhằn từ giã
vất vả mắt thôi nhìn.

Đây là những câu thơ trong trường ca “Tôi yêu” Maia đề tặng Lilya Brick. Trong trường ca này nhà thơ đi triết lý về tình. Nhà thơ kể rằng từ trong nhà tù đã được học cách yêu, rằng từ bé đã căm ghét những kẻ béo phì (vì nhà thơ thì không thể yêu như những người giàu có), rằng khối tình của nhà thơ lớn lao quá cỡ “to lớn yêu thương, lớn lao thù hận”. Và nhà thơ mang khối tình to lớn này bước đi chệnh choạng, sẵn sàng trao nó cho mọi người, nhưng than ôi, không ai cần đến cả, vì nó to quá cỡ.

phụ nữ
né sang một bên
như tránh pháo thăng thiên:
"Chúng tôi cần be bé hơn
như điệu nhảy tango, có lẽ..."
Thế rồi xuất hiện một người phụ nữ với vẻ rất thành thạo đã quan sát kỹ càng và cho rằng “chỉ là cậu bé con”
Em cầm
lấy mất con tim
và đơn giản
em bước xuống đường
như cô bé cầm chơi quả bóng.

Thế là nhà thơ trút được khối tình cho người yêu dấu và cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhàng. Những phần tiếp theo, nhà thơ đi triết lý về nguyên nhân của niềm hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là giữ gìn kho báu ở trong tim như chủ nhà băng giữ tiền trong tủ sắt mà là đem tặng nó cho người mình yêu…
Maia và Lilya làm quen với nhau mùa hè năm 1915. Maia lao vào săn đón Lilya một cách vồ vập và không do dự. Maia thích người phụ nữ thanh lịch, thông minh, có giáo dục và không thể hiểu được đến cùng. Họ gặp gỡ nhau thường xuyên, tuy vậy, Lilya biết giữ Maia một khoảng cách. Lilya yêu Maia nhưng không yêu điên cuồng như Maia. Lilya khi thì dịu dàng, âu yếm, khi lại hững hờ, ghẻ lạnh làm cho Maia đến phát điên. Sau này Lilya Brick đã hồi tưởng về ngày đầu gặp gỡ của hai người: “Đó là một cuộc tấn công. Anh ấy không chỉ đơn giản là yêu tôi mà lăn xả vào tấn công tôi. Suốt hơn hai năm trời tôi không hề có một phút giây yên lặng. Tôi sợ cái vẻ kiên gan, vóc người cao lớn và niềm say mê cuồng nhiệt, say mê không thể cưỡng lại được của anh ấy. Ngày đầu làm quen, anh ấy ngay lập tức lao vào săn đón tôi, quấn quít lấy tôi, còn xung quanh có những người bạn khác của tôi với vẻ mặt âm u. Tôi nhắc thì anh ấy bảo: “Lạy Chúa, anh vô cùng thích khi thấy người ta ghen tuông và đau khổ…” Nhưng rồi những năm sau đấy thì chính Maia cũng đã phải nếm mùi ghen tuông và đau khổ. Maia đã từng phát điên lên vì ý nghĩ rằng người yêu của mình còn thuộc về ai đấy.

Thiếu tình yêu của em
thì anh
không có biển...
Thiếu tình yêu của em
thì anh
không có mặt trời
mà anh không biết em ở đâu và em ở với ai.
Giá mà em làm khổ nhà thơ nào như thế
thì thi sĩ
sẽ đổi em yêu lấy danh vọng và tiền
còn anh
không một tiếng vang nào vui sướng
ngoài tiếng vang của cái tên em.
Và anh sẽ không lao vào khoảng không
sẽ không uống vào thuốc độc
và cò súng vào thái dương không bóp.
Trên người anh
thiếu cái nhìn của em
không một lưỡi dao nào sắc được.

Có lẽ chưa từng có nhà thơ Nga nào viết những dòng thơ tình cuồng nhiệt như thế về phụ nữ như Maia viết về Lilya của mình.
Trong bức thư đề ngày 26-10-1921, Maia viết cho Lilya: “Anh buồn, anh nhớ em, anh đứng ngồi không yên (đặc biệt là hôm nay!) và anh chỉ nghĩ về em. Anh không đi đâu cả, anh cúi mình hết góc này sang góc khác, nhìn vào cái tủ trống không – anh hôn lên những bức ảnh, những dòng chữ của em. Anh gào lên thường xuyên và bây giờ đang gào lên như vậy. Anh không muốn để cho em quên anh! Không có gì buồn bã hơn cuộc đời thiếu em. Đừng quên anh nhé, anh yêu em một triệu lần hơn tất cả những người còn lại. Anh không muốn nhìn thấy ai, không muốn nói chuyện với ai ngoài em. Ngày vui nhất trong cuộc đời anh sẽ là ngày em đến. Hãy yêu anh. Em hãy nghỉ ngơi, nhớ giữ mình và hãy viết cho anh em có cần một thứ gì không? Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em Hôn em. Anh của em”.
Bảy năm sau, Lilya cảm thấy quá mệt mỏi vì một tình yêu cuồng nhiệt còn Maia thì xin Lilya tha thứ cho mình vì một tình yêu không thể cưỡng lại được. Nhưng những lời van xin đã không làm cho tình sống lại. Năm 1922 Lilya có một mối tình mới, Maia vẫn yêu Lilya như vậy nhưng buộc phải làm lành, hai người giữ một tình cảm nhẹ nhàng hơn. Thời gian này Maia có nhiều chuyến đi sang Tây Âu và châu Mỹ.
Trong chuyến sang Paris mùa thu năm 1928, để cho Maia vơi bớt đi nỗi buồn, Elsa (người một thời cũng từng yêu Maia) đã làm quen Maia với một người đẹp Paris gốc Nga, người mẫu của hãng thời trang Chanel – Tatyana Yakovleva. Đây là mối tình thứ ba in đậm trong sáng tác của Maia qua hai bài thơ “Bức thư gửi đồng chí Kostrov từ Paris về bản chất của tình yêu” và “Bức thư gửi Tatyana Yakovleva”. Cả hai bài thơ này mang một tâm trạng mới, không có những lời thở than buồn bã mà chỉ có niềm vui hạnh phúc của một tình yêu được đáp lại.

Với chúng tôi
tình yêu
không phải vườn địa đàng
với chúng tôi
tình yêu
rú lên tất cả
những gì lại
làm cho máy nổ
chiếc máy
đã ngủ yên ở giữa con tim...
... ... ... ... ... ... ... ... ...
tình yêu gào lên
tình yêu đơn giản
của người trần.
Bão giông,
lửa,
nước
có mặt trong tiếng thì thầm…

Tình yêu với Tatyana Yakovleva là nguồn cảm hứng bất tận cho Maia viết ra những tuyệt tác của tình yêu như vậy. Sau này Tatyana Yakovleva hồi tưởng rằng ngay trong lần gặp đầu tiên nàng đã say mê, còn Maia thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tatyana thuộc lòng nhiều bài thơ của mình. “Quả thực, tôi không nghĩ là Maia yêu vì thơ, chỉ đơn giản là vì tôi rất đẹp và tôi đã quen với việc người ta yêu mình…” Còn trong bức thư gửi cho mẹ của mình, Tatyana viết: “Con gặp anh ấy hàng ngày và rất thân với anh ấy. Nếu như con đã từng đối xử rất thân mật với những người hâm mộ thì trước hết là với anh ấy vì tài năng. Nhưng còn nhiều hơn là vì thái độ ân cần rất cảm động của anh ấy đối với con. Đấy là người đàn ông đầu tiên biết cách để lại trong lòng con dấu vết…” Sau chuyến đi Nice, Maia trở lại Paris gần hai tháng, hai người lại thường xuyên gặp gỡ. Gần đến ngày phải quay về nước Nga, Maia đã cố gắng thuyết phục Tatyana làm lễ cưới nhưng Tatyana yêu cầu để cho nàng một thời gian suy nghĩ thêm. Mặc dù Tatyana còn lưỡng lự, trong tình yêu của họ vẫn còn vật cản gì đó nhưng Maia vẫn tin tưởng rằng cuối cùng tình yêu sẽ chiến thắng.

Em đừng nghĩ rằng
nheo mắt đơn giản thế
cái nheo mắt này
uốn thẳng những vòng cung.
Em hãy đi lại đây
hãy ngã vào lòng
ngã vào vòng tay của tôi
to rộng và thô kệch.
Em không muốn ư?
Thì đứng đó mà chịu rét
và điều này
là sự sỉ nhục
cho cả hai người.
Dù sao
thì tôi
cũng sẽ có lúc
đem theo em chỉ một
hoặc cả hai người với Paris.

Lilya Brick không hề thích những dòng thơ như vậy. Và cũng không biết có đúng không, nhưng người ta cho rằng Lilya đã cố tình cản trở Maia trong lần định quay lại Paris để làm lễ cưới với Tatyana (Maia không được cấp thị thực xuất cảnh trong lần này). Lilya đã không còn yêu Maia nhưng vẫn muốn suốt đời hành hạ, suốt đời làm cho Maia đau khổ và mãi mãi là Nàng Thơ duy nhất của Maia. Khi Maia quay trở lại nước Nga thì ở Paris có ngài bá tước Plessy bắt đầu tìm hiểu Tatyana. Gia đình của Tatyana đã thuyết phục nàng và sau một thời gian chờ đợi, lưỡng lự, Tatyana đã đồng ý lấy ngài bá tước.
Nhận được tin Tatyana đã lấy chồng qua bức thư của Elsa gửi cho Lilya, Maia cảm thấy vô cùng trống vắng và buồn bã. Nhiều năm sau đó, Tatyana đã nói về Maia như thế này: “Anh ấy hiểu rằng, đối với tôi, anh ấy không chỉ là một người nổi tiếng. Tôi lớn lên trong môi trường của những người nổi tiếng. Những nghệ sĩ, những họa sĩ, những nhà văn, nhà thơ. Thí dụ, họa sĩ Manet còn nổi tiếng hơn cả Maia. Chỉ đơn giản là vì tôi thích anh ấy. Và như một người đàn ông, một thi sĩ, người mà tôi luôn luôn hiểu biết và yêu mến…”
Nữ họa sĩ Lavinskaya viết: “Ở con người như thế thiếu một nơi chốn có bàn tay âu yếm của người vợ, người bạn thân để giải thoát dù chỉ một ít khỏi bản thân mình…” Maiakovsky từng hy vọng tìm ra một người như thế ở Tatyana Yakovleva nhưng than ôi… mộng ước đã không thành!
Mối tình cuối cùng của Maia là tình yêu với nữ nghệ sĩ Veronica Polonskaya.

Yêu? không yêu? tôi làm hỏng bàn tay
những ngón trên bàn tay này gập lại
để đoán xem trong tháng năm này
những vành hoa nở từ hoa cúc dại
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Đã sang giờ thứ hai, em phải đi nằm
Dải Ngân hà trong đêm ngời Con mắt bạc
Anh không vội vàng bằng những bức điện hỏa tốc
Để đánh thức em và làm em lo lắng chẳng làm chi

Veronica yêu Maia nhưng vẫn sợ Lilya, sợ mối ràng buộc rất bền chặt giữa hai người. Veronica thường hỏi Maia về thái độ của Lilya. Tình yêu giữa Maia và Veronica cũng chỉ mới dừng lại ở những cuộc giằng co muôn thuở của tình: chàng đòi hỏi – nàng không đồng ý. Nàng đòi hỏi – chàng không đồng ý. Veronica nhớ lại một buổi sáng Maia tiễn nàng đến nhà hát, trên đường đi Maia nói nhiều về cái chết. Veronica đòi Maia hãy quên đi những ý nghĩ rồ dại thì Maia trả lời: “… anh đã xua đi những ý nghĩ như vậy. Anh hiểu rằng, không thể làm điều này là vì mẹ. Ngoài ra chẳng có một ai cần đến anh”.
Ngày cuối cùng của cuộc đời, trước khi tự sát, Maia không cho Veronica ra khỏi nhà mình. Veronica giải thích rằng cần phải đến nhà hát và cần nói chuyện với người chồng cũ trước khi chuyển đến ở với Maia nhưng Maia dứt khoát hoặc là ngay lập tức hoặc là không cần gì cả. Hai người chia tay nhau. Maia* hôn Veronica, bảo nàng đừng bận tâm lo lắng và đưa tiền cho Veronica đi tắc xi. Vừa bước ra khỏi nhà, chưa ra đến cổng thì Veronica đã nghe vang lên tiếng súng. “Đôi chân của tôi khuỵu xuống, tôi kêu lên và chạy khắp hành lang”. Nhưng khi hãy còn chưa tản đi làn khói, Veronica đã bước vào nhà nhìn thấy “Vladimir nằm trên thảm, đôi bàn tay giang rộng. Trên ngực có một vết máu nhỏ”.
Trong bức thư để lại, viết trước khi chết hai ngày và đề “Gửi tất cả” nhà thơ lần cuối cùng nói về tình yêu: “Về cái chết của tôi xin đừng buộc tội cho ai cả và, hãy làm ơn đừng thêu dệt chuyện. Người đã quá cố không hề yêu điều này…

Như người ta thường nói: vụ rắc rối qua mau
con thuyền tình đã vỡ ra tan tác
Tôi với cuộc đời không còn nợ gì nhau
Và cũng chẳng cần chi danh mục
của những giận hờn và bất hạnh, đớn đau”…

Những câu thơ này trong “Bài thơ viết dở”, sau đó được Maia dùng lại trong bức thư tuyệt mệnh kia, thay đi ba từ, đã nói lên rất nhiều điều về sự đam mê, về một tâm hồn cô độc, về cuộc đời tuyệt vời nhưng đầy bi kịch, về con thuyền tình chở đầy cái hiện thực của những mộng ước không thành…
Tất nhiên là hãy còn một câu hỏi: đâu là nguyên nhân của cái chết? Ai là người có lỗi trong cái chết của Maiakovsky? Điều này thì người viết bài này không biết được, mà cũng không có ý định viết ra ở bài giới thiệu ngắn ngủi này. Nhưng thiết nghĩ, đọc đến đây, bạn đọc đã có thể tự mình phán xét. Đã từng có những bài viết, có cuốn sách được dịch ra tiếng Việt về cuộc đời và tình yêu của Maiakovsky. Chúng tôi chỉ có một mong muốn là qua bài giới thiệu, bạn đọc sẽ dễ hiểu hơn khi đọc tập thơ này. Thế thôi.

Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2010

Tóc Nguyệt- Một giọng thơ mới

Con xúc xắc mùa đông


Em nhặt nỗi buồn mùa lá
xoè bàn tay che nửa nhớ thương
cát buồn nằm khắc khoải phơi sương
mặt trời da diết ngày đi hối hả

Chợt nhận ra bóng mình cuồng nộ
xé toang bầu trời
lạnh buốt bản du ca
yêu mùa thu, thu lại vội đi xa
con xúc xắc mùa đông em thả
sáu mặt cười ha hả
nằm thản nhiên thách đố cuộc đời
đánh cược nhé
ước mơ số lẻ
số chẵn bồn chồn hạnh phúc ngửa mặt phơi

Con xúc xắc choáng mùa mười hai mặt
sấp ngửa chênh vênh
mười hai bến trong bến
cành cọ mềm vẽ long đong nắng
ta đánh cược buồn vui
xúc xắc



Đi ngang tháng chạp


Tháng chạp bấc
vẫn hình hài cũ những khát vọng
hôn mê ú ớ
mùa đàn bà chiều câm
bài hát mùa xuân rưng rưng cung bậc
cánh chuồn mỏng mảnh
bão

Đàn bà
giọt nước mắt mềm khủng hoảng
về đâu
hạt trắng xốp bám đầy ký ức
lạnh
đi đường một chiều ngoái cổ
không thể quay bàn chân
treo ngược chiều kích hoàng hôn
em khóc



Tóc Nguyệt.

Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Thi sĩ BÙI GIÁNG & Thơ


BÙI GIÁNG VÀ THANH TÂM TUYỀN.

THỨC GIẤC VÀ VỀ QUÁCH THOẠI

Đau như thú dữ cháy rừng
Chỉ còn sương trắng chưa từng nhìn ra
Đập tan hình thể chan hoà
Rưng rưng trời đất trái già trối trăn
Nửa đêm còn lại gì chăng
Tôi ngồi khóc mãi bên hằng thuỷ trôi
Ở trong hồn đất nghìn đời
Người tình muôn thuở chiếc nôi vô cùng
Đau như thú dữ cháy rừng
Trên hằng thế kỷ chập chùng biển xưa
Ta đi
Loài cỏ lạc mùa
Bóng mình không gặp
Mộng thừa lang thang
Vào miền đất lạ hồng hoang
Vì sao rụng xuống bóng vang bên thềm
Tôi bưng mặt khóc bên thềm
Khi người thi sĩ êm đềm ra đi.

Dường như ai nói đến Bùi Giáng cũng chỉ nhắc đến những bài thơ có vần của ông. Tất nhiên hầu hết thơ Bùi Giáng là thơ có vần, nhưng ông cũng có viết một số bài thơ văn xuôi rất độc đáo. Vì thế, chúng tôi sẽ sưu tầm và lần lượt gửi đến độc giả những bài thơ văn xuôi của Bùi Giáng.


BỜ XUÂN


Ánh sáng xa đâu gió cây mù mịt trăng trời vòng cửa khép tiếng sóng vỗ ngoài linh hồn lạc bước người em người chị người bạn người thù ngồi lại bên nhau

Vào sâu không đợi nữa mong chờ từ buổi đó nhầm lẫn rách nát xương da. Nhìn không nhớ mặt vui buồn ganh nặng đá và vàng son và phấn bên tơi bời cát bụi em ồ em ! xin nắm lại bàn tay

Bữa trước đi đâu ngày sau úa cỏ bờ tràng giang im lặng gió thổi từ đầu non ải người lưng ngựa yên cương hố thẳm vùi thây

Bữa trước đi đâu chạy nhìn không thấy chân và chân gối và gối xương mỏi mệt trong một ngàn nhịp bước trao lại cha ông. Một ngàn. Trăng xanh đầu núi đếm lại giùm người nhắc lại với con

Ai ngồi một trăm vòng quay xa biết mấy đêm dài. Ngọn đèn dầu khóc sáng và chiều em chạy bên hàng ngò bụi ớt luống cải nắng hồng vào trong tóc không khuây. Mùa xuân bữa trước mùa xuân bữa sau mùa xuân bốn bên trong hiện tại vây hãm tấn công đời hạnh phúc lạnh như băng không làm sao nhúc nhích

Nắm hai bàn tay lại khi một trời sao đỏ lấm tấm đập cánh bay qua.
BG



EM QUÊN


Đường sỏi bước đi trăng rừng đêm lá rụng liên miên bữa em về. Bữa em đi. Trời xanh không nói. Rằng em sẽ ở cuối chân mây chân trời chân đất chân cát chân anh. Em sẽ. Một ngày kia nhìn ra và ngó thấy rằng hai tay người có thể nắm cầm và giữ lại bên môi (và răng). Nói giúp với lời rằng hôm ấy sẽ. Giọng người thay đổi ở gốc cây con dến than đen

Nói giúp với giọng rằng tiếng ấy sẽ. Như ngày xưa đã đổi và thay, vì trong vĩnh viễn không có thiên thu. Vì hôm nay có gió thổi mây mù. Khép hai tay vào nhau năm ngón nhé. Bữa em về thiều quang con én đợi, em nhớ nhé em quên

bg.

VIẾT CHO NGƯỜI TÌNH XƯA





Ngày gặp nhau ta đã sẵng quen nhau
Cùng lớp học đường về chung con dốc
Bàn tay chạm một bàn tay... cô độc
Và dường như ta cũng chạm vào nhau
Em giấu anh sau đôi mắt bồ câu
Anh giấu em sau cái nhìn bẽn lẻn.


Chợt mùa cuối, phượng rơi ve rớt tiếng
Em lên tàu mang một trái tim yêu
- "Bờ lạ, bến xa, mưa gió lại nhiều
Anh hốt hoảng lo tình mình sa ngã!"
Em cười bảo:
-"sẽ không đâu anh ạ!
Chỉ đôi mùa ta sẽ lại bên nhau".


Rồi một ngày...một tháng...một năm sau
Anh gặp em bên vòng tay người khác
Em cuối mặt, anh nghe lòng muối xát
Nước mắt chực trào anh chặn lại nơi tim
Cố để em cảm thấy bình yên
Anh lặng lẽ ôm nỗi niềm chôn kín.


Ba năm sau... cũng mùa thu tháng chín
Em trở về tiều tụy xác sơ
Vết cứa trong lòng từ bấy đến giờ
Lại nhức nhối khi lặng nhìn em khóc
Một bàn tay nắm bàn tay cô độc
" Sân ga anh vẫn đợi một con tàu!"

Bà Rịa,15/08/2010.

Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

ĐÀ LẠT TÍM- Lê Thiên Minh Khoa


ĐÀ LẠT TÍM

Em áo tím trong phượng chiều thu tím
Anh bâng khuâng năm ngã Bâng Khuâng(*)
Bằng Lăng tím nhạt nhòa bên hồ vắng
Mấy ngã đường mây tím ngát mù sương

Đà Lạt vòng vèo bụi bờ ngát tím
Tím bông cỏ hoang bên tím cẩm tú cầu
Anh hoang dã đi bên em thánh thiện
Được khoan dung trong sắc bao dung

Đà Lạt tím tình người cũng tím
Nên bình yên thầm lặng say người

Đà Lạt, 19/8/2003.

Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Thơ Trịnh Sơn- Hương Vị Ngọt Ngào và Đau Đáu...Buồn!

KÍNH CHÀO NỮ THẦN TỰ DO
trinhson | 27 May, 2010 09:59
(cho một người em gái ngày chuyển dạ)

Buổi sáng em trở về
Lê tàn đêm dưới váy
Người qua đường hỏi em có mồ hôi không
Trên khô rát giấy bạc
Trên thịt da cuồng nộ
Trên tâm hồn quay xiết tiền ơi tiền tình ơi tình



Quán cóc ghế nhỏ vừa mông em ngồi
Ác miệng đời:
- Sang như đĩ!
Mấy bông hoa mười giờ rủ cánh từ trưa qua ngó em buồn bã
- Buồn như đĩ!
Giá như có thể bán được nỗi buồn em sẽ giàu

Sẽ xênh xang vít cổ thế gian vào ngực ngộn thanh xuân
Sẽ cọ kỳ nhăn nheo bằng chủ nghĩa này lý tưởng nọ
Sẽ cùng trời cuối đất tìm người



Buổi sáng em về
Tàn đêm ướt váy
Người phu quét đường đâu không thấy
Cho em mượn nhánh chổi một lát thôi
Quét tóc quét lông phơi vàng mặt phố



Những con sói nhả nước dãi tởm lợm trên người em đêm qua đâu không thấy
Sau hốc mắt em mỏi mệt
Mặc kệ lô nhô ông già bà lão ngồi xổm hè đường đọc báo Nhân Dân
Mặc kệ xí xa xí xồ bọn Tàu hung hăng giữa Việt Nam như chốn không người
Mặc kệ Hoàng Sa Trường Sa xa xôi
Mặc kệ lịch sử ngả nón thờ Chúa tụng Phật
Buổi sáng em về
Tàn đêm nát váy



Nghe đâu Trung Quốc thiếu đàn bà
Em đợi nước mình đem mình rao bán
- Mệt như đĩ!


Việt Nam, 18/05/2010
TS.






MÃI MÃI MƯA LẤP ANH VÀO CHỖ NÀO CÓ THỂ

( thương về Đỗ Thanh tình đầu )

Mới vừa mưa một cơn

Tưởng chừng cơn mưa cũ

Bắc thang sửa lại phiến ngói vỡ năm trước

Anh ngồi rất lâu trên mái nhà và mưa


Và chú sẻ co ro tìm chỗ nấp

Và những cột ăng-ten cứa trời

Và mây không thôi trôi về phía núi


Và em không bao giờ đến nữa

Từ độ nghe mưa kéo vỹ cầm quán nhỏ hiên đường

Cánh chuồn

Chỉ một cánh chuồn

Thôi,

Đã nghiêng rơi tình đầu trên vũng phố xưa

Và mưa

Và mưa

Anh đã ngồi rất lâu với chỗ ngồi em bỏ lại

Và những đứa bé dầm mưa thả thuyền

Làm sao không xé đôi trang thơ cạn mùa yêu cho những đứa bé gấp thuyền

( Một thuở anh làm thơ yêu em ngập ngọn sóng )


Và kỷ niệm song song xiên xiên nghiêng nghiêng thả phấn vào ô trí nhớ anh chật chội

Em đã từng khóc hết nước mắt đêm tận hiến

Tổ ấm của chúng ta còn ở đâu đó trong màn mưa róng riết cô đơn

Con dốc Biên Hòa dài hơn xa hơn và không bao giờ mình qua hết được

Trấn Biên đá lạnh hơn người


Và lãng du tháng năm ăn chực ngủ nhờ mái tình người

Đã mấy lần anh ném về em cơn giông nhặt được giữa vòng người

Người tầm tã người

Mãi mãi tình đầu đâu dễ gì thấm cạn trên thân xác cằn cỗi anh nứt nẻ tâm hồn em vũng buồn hoang hoải mình

Và chúng mình chẳng thành vợ thành chồng

Và những đứa con chẳng kịp biết khóc cười

Và thi thoảng anh nghe tiếc nấc em qua ống nghe

Tiếng nấc tinh khôi em ơi chưa bao giờ cũ


Và hết một cơn mưa nữa trên mái nhà

Gởi lại phiến ngói vỡ cho chỗ dột cũ

Anh bắt chước cú nhảy của mèo

Không cần thang

Không cần vịn

Mãi mãi mưa lấp anh vào chỗ nào có thể


Mưa đầu mùa, 2010

TS.

TRẢ
trinhson | 20 April, 2010 02:07


Không chịu nổi cái chết của lá
Anh leo lên ngọn cây và thả mình xuống
Thì ra
Không cơn gió nào có thể cắt cuống diệp lục mỏng manh
Không tà nắng nào có thể đẻ thêm giọt xanh


Mẹ sinh ra chúng ta theo cách riêng của người
Cha sinh ra chúng ta bằng bổn phận giống nòi


Cô độc em cô độc anh cô độc bàn tay cầm nắm sinh linh đời đời kiếp kiếp
Lửa đón vàng phai hinh hích cười vây bủa
Cần gì nữa một nắm cát ném vào
Thèm gì nữa một vốc nước tạt vào
Cùn cợt thời gian lê nhát chổi mòn đường khuya đường sáng


Ngực ngun ngút ngọn
Môi muôn muốt mời
Động tình kéo giãn vòng quay trái đất
Mặt trăng kia có phải đã thưở nào mình ngồi vuốt tóc nhau
Mặt trời kia có phải đời nào mình cợt cười với nhau
Hố đen trong mắt em là hố đen sâu nhất tôi chưa bao giờ rơi rụng được


Anh không tin nữa những thứ mẹ đã cho
Anh không tiếc nữa những thứ em mang đi
Luân hồi tưng bừng cừu và sói
Hồng cầu bạch cầu thay tên đổi họ
Não trái não phải rạch ròi trước gương


Không
Anh không yêu nữa những thứ mẹ đã cho
Anh không thèm nữa những thứ em dành lấy
Dưới chân cây một mụn nấm vừa mọc
Con bổ củi bật cong cánh ngửa bụng với trời


Anh leo lên cây và thả mình xuống
Vô lượng mẹ ơi xin nứt ra con ngược phía con người


Bà Rịa, ngày 19 / 01 / 2010

không lời

Rủ nhau ra biển rong chơi,
Chẳng cầm tay, mắt thay lời trao nhau.
Ngượng ngùng giấu trước hở sau,
Thôi ta cứ thả tim vào biển xanh!

Biển êm êm nhịp tim mình,
Nói nhau nghe những tâm tình đôi ta.
Em như biển rộng bao la,
Anh như con sóng thiết tha mặt duyềnh.
Long Hải.06/08/2010.

MUỘN



(Riêng tặng Lê Thị Mai).

Anh như cánh hải âu
đêm ngày băng trên ngực biển
tìm chưa ra bãi đậu


Em
K'lê-ô-na hát
bên hàng phi lao
gọi sóng dạt vào bờ cát nóng
cả trùng dương cháy bỏng
mát dịu dưới mắt em
K'lê-ô-na_người con gái da đen
có trái tim màu trắng
tóc vàng hoe nắng cặn
gọi cánh hải âu về


Trong mắt em, anh là K'gan-no
-người con trai xứ biển
lênh đên trên những con tàu


Trong mắt anh, em là cây dương cầm của Lorca
yêu tiếng đàn bọt nước
anh bay về miền sơn cước
và chết buồn rũ rượi dưới cao nguyên


Nhớ biển
Nhớ em
Nhớ những bài ca không tên cheo leo trên vòm đá
anh hoá cánh hải âu băng rừng về biển cả
đau đáu tìm em
K'lê-ô-na
-không gặp
chỉ còn chằn chịt dấu chân bên dãy phi lao.

07/08/2010.

Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010

NGHIỀN NGẪM

người ta nói: gương mặt con người là mảnh đất khám phá không bao giờ biết chán
người ta cũng nói: nhìn mặt buồn nôn


em lộng lẫy mộng mơ giờ nhàu nát bên đường
anh là kẻ vớt trăng bao lần trăng vỡ nát


người ta nói: con số không đấy chính là sa mạc
người ta cũng nói: quá khứ hiện tại tương lai đồng hiện trên cát mênh mông


sao anh bỗng thèm chết đuối cùng trăng
đừng ai vớt, đừng hoan hô, đừng đả đảo...
N.T.T

MỘT BÀI THƠ CỦA " SƯ HUNH" TRỊNH SƠN

TUỔI TRẺ





Em đừng xa xót khi đọc thơ anh

Những câu thơ quá gầy

Xanh xao chiếc giường tầng ký túc xá lỏng bỏng gói mỳ tôm lót dạ

Chiếc giường quên kẽo cọt

Bập bùng mạch đập lãi giun mỗi năm sổ một lần

Nhưng mỗi ngày,

Chúng ta phải ăn ít nhất hai lần



Những câu thơ quá gầy

Như cuộc đời anh vậy



Cây me già sân trường mùa hoa thơm

Tóc em vướng tơ sâu non hít hà

Giật mình

Lỡ tay giết một sắc màu vô tội



Em đừng ôm mặt khi đọc thơ anh

Nước mắt không thể nào ồn ào như thác

Giọt buồn giọt vui giọt cay giọt bùi giọt rưng rức giọt ngậm ngùi

Mưa tháng sáu những buổi chiều dạy kèm chưa kịp về

Thẩn thơ thèm tấm nylon đường xa ba bốn đứa



Những câu thơ đầy mưa

Dầm thấm nhau tháng sáu hát Nguyên Sa mộng nguyên sơ trong mùng



Quán hàng rong mình ghé mấy lần

Một chiều em bỏ quên chiếc nón

Xe bus hẹn giờ phố đông không chờ





Em đừng bịt mũi mỗi lần đọc thơ anh

Ẩm mốc giấy vụn góc nhà vệ sinh tập thể

Cuộc đời mình vàng vội đuổi xô lơ mơ cấu xé

Thảnh thơi nào bằng phút trút bụi cọ kỳ lạnh ngắt

Nước

Nước

Nước

Tắm anh

Tắm em

Tắm dấu sắc dấu huyền

Tắm vần bằng vần trắc





Mẹ ơi

Tiếng nấc của mẹ ngày sinh con

Trắng toát giọt mồ hôi im bặt



Ước mơ của cánh dơi em biết không

Thơm lừng mọc mời trái chín



Có những ước mơ đẻ ra trong bầm dập mồi vờn thú

Đợi chờ răng nhọn chìm ngập

Kéo dài nỗi đau loanh quanh bước chân chạy trốn



Những câu thơ lấm bùn

Tóc rối biếng lười tay vuốt



Ta đã sống những ngày như thế

Hốc trọ đời mơ mộng viễn vông

Mong mặt trời không chùng chân phố

Mong mặt người thôi níu chân cong



Mẹ ơi

Đêm cuối năm buồn hiu hắt phố người dưng

Pháo lén trong tiếng mớ ngủ thằng bạn xa nhà



Chui lủi giấc mơ cuộn tròn vượt đèn đỏ

Nửa đêm thưa người

Con giẫy chết trong vũng vô tâm và yếu đuối của con

Người trên đầu người bên hông người dưới chân

Thời gian bình thường

Thời gian ngán ngẩm

Lặp đi lặp lại nỗi day dứt mỗi khi vào siêu thị





Mẹ ơi

Con dốc trườn lưng mẹ dẫn về đâu

Bụ bẫm con loay hoay mối tình đầu



Áo vàng này mừng sinh nhật em

Thức nguyên đêm anh nắn nót ngọn nến hồng

Ngày mai

Không thắp

Chất xám chạy sô ngã ba ngã tư đường cao tốc

Vụn gió thổi về lóng lánh mắt bồ câu

Ngày mai

Phiến ngói nâu sân trường tìm dấu chân anh buổi sáng

Không thấy

Chạng vạng đêm qua nuốt áo trắng mất rồi



Mặt trời hôm qua

Ngày hôm qua

Vén một đêm ngã dài con dốc

Rách nát

Chông chênh

Mông mênh

Cô độc

Cánh thiên thần không mọc sau bờ vai tan hoang

Ú ớ đam mê nuôi xác thân vô cảm

Người lạnh hơn đêm lạnh

Bóng tròn trăng quên rằm





Đừng đỏ mặt khi đọc thơ anh

Trụi trần tình yêu không bao giờ cần vỏ bọc

Vú ấy môi ấy mông ấy của những đứa bé Trung Đông đói rách

Bản năng nhỏ giọt trên uẩn ức chiến tranh

Bao nhiêu cô gái đã ngậm tay bạn mình tưởng môi hôn của một người trai trẻ

Những hố bom đức hạnh

Khoét sâu vết bầm tím

Những hố bom còn trinh

Mười ngón chân bấu buồn thùy mị

Thỉnh thoảng chúng ta bị níu lại giữa đường

Một bàn tay cầu khẩn

Tặc lưỡi

- Áo hoàng hoa

mua đã mua rồi



- nhè nhẹ anh ơi

tay em mỏng mảnh

lửa mong manh oằn mình qua bão



Trôi thì trôi

Thuyền không quen lụy cánh buồm



Đạp xe dưới trăng

Con đường bỗng hóa dòng sông

Em cũng buồm mà anh cũng buồm

Thời gian là gió



Trôi về phía có khu vườn hoa sứ

Trắng muốt hương hé nụ

Trắng muốt

Có thể nào tóc em đừng xõa vào tôi như mây quên thả lưng trời

Cho lũ cây hai bên đường đứng lại

Cho thanh xuân đứng lại

Xin mưa vừa một vòng tay bổi hổi



Trôi thì trôi

Thành phố dư cánh đồng và vầng trăng trong thư viện

Góc công viên

Vắng dần những chuyến xe bắp nướng mỗi chiều

Cả cuộc đời chúng ta

Ruộng bậc thang ngang thềm thế kỷ

Khát cháy cổ bánh mì nóng Sài Gòn

Sóng biển Đông tạt muối phía không nồng



Áo xanh này anh dành cho em

Áo xanh này anh dành cho tôi

Mùa hè đỏ lợm cánh phượng già ươn ướt





Dập dìu Tây Nguyên dập dìu Bô-xít

Dập dìu rơm thơm dập dìu sắt thép

Dập dìu bầy chim rủ cánh vào lồng





Mai

Em về đâu

Con phố nhỏ nhớ khập khềnh guốc ngọt

Tháng quân trường dai dẵng dấu giày khôn

Chúng ta lớn

Đến ngày chúng ta lớn

Ngang mắt nhìn mùa xưa đã mùa sau



Mai

Em về đâu

Ngựa hồng con trai vắt kiệt móng chân sau tấm vé

Ngựa tơ non con gái ngoảnh mặt gồng lưng chưng hửng Ngọc Hân

Ngựa Gióng về trời trứng ngủ quên



Mai

Em về đâu

Khi tách café buổi sáng vừa cạn

Tôi biết

Một ngày của mình đã mất



Đã mất

Khi chưa kịp qua



Hai bàn chân bước phải bước trên con đường năm này năm kia

Hai con mắt nhìn về phía xa thật xa



Có em hay không cuối chân trời ấy

Có hạnh phúc hay không cuối chân trời ấy

Có tôi hay không cuối chân trời ấy



Mỗi ngày bão lũ nhiều hơn

Mỗi ngày chiến tranh nhiều hơn

Mỗi ngày dịch bệnh nhiều hơn



Tách café buổi sáng vẫn đắng vẫn ngọt vẫn đá tan

Vẫn bàn tay em nhẫn nại khuấy đều

Vẫn huyên thuyên phố thị trên bàn tay người bán báo



Vẫn tôi run bắn theo nhịp điện thoại rung

Vẫn phấp phỏng mồ hôi chờ giờ chảy xuống



Rất có thể không có cơ hội cho mồ hôi rơi

Rất có thể tách café sáng mai chưa kịp ra đời



Quặt quẹo tâm hồn nhiều kẻ ăn không ngồi rồi

Bỏ đồng xu vào những chiếc nón quặt quẹo

Có bao giờ anh nghĩ rằng những đồng xu ấy dành cho anh một ngày nào ấy



Những đồng xu leng keng leng keng xoay vòng

Đi tong buổi sáng

Phóng vùn vụt nối đuôi vào sở làm

Một ngày có đủ đắng và ngọt cười vui và nước mắt

Bình thường tách café buổi sáng

Em nhé,

đừng bao giờ quên thơm





Tìm chỗ đậu cho một chiếc lá ngủ

Ấy , niềm vui của gió

Ngày nứt ra từ nụ mầm vừa mọc

Ai bảo mặt trời không lửa thắp sau lưng



Phần đất tôi kiến tìm đường làm tổ

Thành quách ùn ùn dễ vỡ

Thiếu bàn chân em oan từ độ Dế mèn

Thênh thang

Thênh thang

Chúng ta học được gì từ đường đi loài kiến



Em đừng bướng bỉnh khi đọc thơ anh

Bím tóc nghiêng hôn hoàng vào tối

Máng xối nhà trọ tuôn tuôn tuôn nông nổi

Vẫn chưa quên giọt khờ dại phía mình

"em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh"

Khánh Ly kéo buổi chiều Trịnh về ban mai ban mai



Lửa em ơi cháy ngược cháy ngược

Niềm tin sót đáy ngực

Hôn nhau đừng nhắm mắt

Len lén nhìn trò đuổi bắt thời gian



Chúng ta con Lạc cháu Hồng

Chúng ta cùng một Mẹ

Yêu nhau yêu nhau làm sao máu đỏ da vàng

Cơm áo gạo tiền ngậm ngùi toan tính

Chuyến xe đưa anh về đồi xa

Nôi đong đưa giấc mơ có ngôi nhà hoa vàng

Có gió

Có sông

Không có cửa

Lãng vãng năm này sang năm khác

Lãng vãng pháo ghi âm

Nửa cuộc đời ta làm được gì



Thiên thu ngồm ngoàm miếng bánh ngon

Bàn tay mỏng mảnh mong manh

Một đêm len lén ngún thành ngọn lửa

Chạm đá đá vỡ

Chạm mưa mưa không ướt

Chạm mất mất lại còn

Chạm tôi tôi mênh mông

Chạm mênh mông mênh mông trốn vào trong ngực



Mẹ ơi

Tiếng nấc của mẹ ngày sinh con

Trắng toát giọt mồ hôi im bặt



Hừng hực khổ đau và hạnh phúc

Ngày hôm qua còn lại trong oàm oạp tiếng ếch kêu trời



Đừng khóc em đừng khóc

Ngọn sáo cứa trăng bên kia hồ

Bên này

Mỵ Nương đã ngủ

Trong giấc mơ của nàng

Trương Chi

Tan

Hạnh phúc





- Thôi, con ngủ

Anh ngủ thôi

Đừng gác tay lên trán

Tháng Giêng thèm lắm một cánh đồng





Bà Rịa, ngày 03 tháng 09 năm 2009

Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Hàn Mặc Tử_ "Bôn Nguyệt"

Hàn Mặc Tử tên thật là Nguyễn Trọng Trí, sinh ở làng Lệ Mỹ, Đồng Hới, Quảng Bình. Hàn Mạc Tử, Lệ Thanh, Phong Trần là các bút danh khác của ông. Ông có tài năng làm thơ từ rất sớm. Ông cũng đã từng gặp gỡ Phan Bội Châu và chịu ảnh hưởng khá lớn của chí sỹ này. Ông được Phan Bội Châu giới thiệu bài thơ "Thức khuya" của mình lên một tờ báo. Sau này, ông được một suất học bổng đi Pháp nhưng vì quá thân với Phan Bội Châu nên đành đình lại. Ông quyết định vào Sài Gòn lập nghiệp. Năm đó ông mới 21 tuổi.

Vào Sài Gòn, ông làm phóng viên phụ trách trang thơ cho tờ báo Công Luận. Khi ấy, Mộng Cầm ở Phan Thiết cũng làm thơ và hay gửi lên báo. Hai người bắt đầu trao đổi thư từ với nhau, và ông quyết định ra Phan Thiết gặp Mộng Cầm. Một tình yêu lãng mạn, nên thơ nảy nở giữa hai người . Ít lâu sau, ông mắc bệnh phong - một căn bệnh hiểm nghèo thời đó. Ông bỏ tất cả quay về Quy Nhơn và mất khi mới 28 tuổi .

Ông Nguyễn Thanh Tân- Giám đốc bệnh viện Phong- Da liễu Quy Hoà - TP Quy Nhơn cho chúng tôi biết :Thi sĩ Hàn Mặc Tử chỉ sống 2 tháng (tháng 9 đến tháng 11 năm 1940) cuối đời ở bệnh viện phong Qui Hòa, nên những gì liên quan đến ông hiện còn ở đây không nhiều. Những kỷ vật mà bệnh viện còn lưu giữ được là một căn phòng nhỏ, nơi ông từng chống chọi với con bệnh nan y. Trong đó có một cái giường hẹp, một tủ nhỏ và một bộ bàn ghế gỗ đơn sơ. Hiện nay, căn phòng đã trở thành phòng lưu niệm, với nhiều kỷ vật mới được sưu tầm thêm.

Thứ Ba, 20 tháng 7, 2010

LẠI MỘT MỐI TÌNH CHUNG-Lưu Quang Vũ

Bài thơ khó hiểu về em
Lưu Quang Vũ

Anh vọng về em một sắc trời xanh
Ở nơi xa em có nhớ gió ân tình
Có phải mơ không mà anh thấy em trong tà áo
Một hương môi mận chín một lời thanh
Ru giấc mơ buồn khoé biếc long lanh
Tự nơi xa hương quen ấm ngày lòng anh nhạt
Em như gần như xa lẩn khuất
Anh bỗng thành chim nhạn vọng trời xanh
Anh nhớ em trong nỗi lá nhớ cành
Nhớ nỗi nhớ của vườn xưa tội quá
Dẫu mưa mùa đông dẫu dông mùa hạ
Dẫu ngày mai chẳng biết sẽ ra sao
Anh cố quên nhưng chiều gió cứ vào
Trong giấc ngủ trong ánh trăng hương đất
Đều gợi em hình dáng xôn xao
Tàn ác ư? đắm đuối? hay buồn đau
Hay tuyệt vọng hay chính là tuổi trẻ?
Không biết nữa, anh là chàng thi sĩ
Hay kẻ bộ hành sa mạc khát sương mê
Ngắt trên cành anh khóc một hoa lê
Một trời tối sập xuống làn mi và trăng mọc
Bỗng sáng lên cơn mưa rồi phút chốc
Em lại về với anh như mùa xuân
Như ngày trong thành phố đẹp yêu thân
Anh đã gặp em, em là tia nắng
Thoảng qua, rồi buổi chia ly cay đắng
Lung linh hoa hồng nở giữa hoàng hôn
Gai nhọn đâm máu ứa cả tâm hồn
Tự đó dịu dàng mà chói chang em tới
Lúc hiện lúc đi ngẩn ngơ, chấp chới
Để anh thành nai lạc khát suối lành
Để anh thành nhạn lẻ vọng trời xanh.
L.Q.V

CHÙM THƠ " KHÔNG ĐỀ"- NGUYỄN TRỌNG TẠO

Không đề


Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ
"Ngôi sao cháy bùng trên sông Neva
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà"

Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bây giờ anh có lý.
Dù chuyện xong rồi anh đã xa cách thế,
Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa.

Lớp trẻ lớn lên giờ lại hát theo ta,
Lại nhắp vị ngọt ngào thuở trước,
Vẫn sông Neva, chiều tà, ánh nước
Nhưng nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh?
N.T.T

KHÔNG ĐỀ



Anh trót để tình yêu tuột mất
Xin em đừng tha thứ hay giận hờn
Hoa li vàng cọ chân anh như nhắc
Một chiều buồn sóng trắng biển Quy Nhơn

Anh trót để em ra đi vô cớ
Đến một ngày, không thể hiểu vì đâu
Em hút bóng dừa xanh, vai khép gió
Không bao giờ quay lại mối tình đầu

Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát
Biếc xanh em, mãi chớp sáng vòm trời
Điều Có thể đã hoá thành Không thể
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi...
N.T.T

i♫i

Đời đặt tôi lên chiếc ghế chông chênh gập ghềnh cô độc...
Cảm ơn!

Tôi xin cảm ơn tiếng khóc của mẹ, tiếng nấc của em, tiếng khản giọng lời ca của con ve sầu mùa hạ
Khao khát một tiếng đời.

Cho tôi xin làm một hạt mưa, một hạt cát, một hạt mầm;
-ươm tình yêu,ươm cộc sống,ưom nỗi đau, ươm tuyệt vọng
Ôm thú đau thương trong một vầng thơ.

Đinh Hùng gào thét trong những cơn mơ
Bàng hoàng Trịnh Sơn bấu tay vào sóng
Cho tôi làm chiếc bóng
-ngã xuống đời một chút bụi phù hoa

Cho tôi làm hạt bụi giữa bao la...

Không Đề

Gà gáy canh đầu đêm chửa tan,
Hoa sương rơi rụng lệ muôn hàng.
Đêm khóc cho ngày tàn vắng số,
Chưa đem hương sắc dát ánh vàng.

Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

ĐÊM TẬN HIẾN

( chuyện không viết cho tôi)
...Chủ nhật, Nó đến tìm tôi; lặng im... không bằng lời Nó đã diễn đạt hết những gì muốn nói chỉ bằng một ánh mắt; rưng rưng... Chỉ ngần ấy thôi tôi đã biết Nó muốn nói gì. Cũng lặng lẽ; cả không gian xung quanh như chùng xuống trước một cái nắm tay; Kéo Nó vào lòng... Thật lâu mới nói được hai chữ...chỉ hai chữ : " đừng khóc"..!
Nhắm mắt lại; bậm môi nốt những giọt cay giọt đắng vào lòng. Vẫn nhẹ nhàng:
-Ngồi xuống đây đi... đừng nói gì hết; Anh hiểu mà...
Nó ngồi bên mép giường; lặng người đi...
-Em ... em buồn quá... anh... ơi..!
Như một bản năng; Tôi đặt ngón tay lên môi nó:
-Anh chẳng thể làm gì cho em vào lúc này cả.. thôi, để anh đọc thơ cho em nghe; vẫn bài cũ :
" Dẫu thế nào cũng đứng dậy nghe em
Đời sẽ cho ta vài lần vấp ngã
Trong cuộc sống không có nhiều phép lạ
Như chuyện thần tiên bà kể ngày xưa
Ngẩn cao đầu bước qua những cơn mưa
Em trở về nguyên bản_của bình minh rực sáng
Cùng dòng sông cất tiếng hát ngọt ngào
Đâu phải con người ai cũng biết hát ca dao
Để cho em được làm Cô Tấm nhỏ
Hãy đặt bàn tay lên trái tim rực đỏ
Để lắng nghe hơi thở của chính mình
Hạnh phúc là một thứ rất lung linh
Tuy ấm áp nhưng vô cùng dễ vỡ
Có đôi khi lòng còn bỡ ngỡ
Dẫu thế nào cũng đứng dậy nghe em!".
... Nó khóc; giọng nó rưng rức,Nó cố khóc thật nhỏ mong mọi người trong nhà đừng nghe thấy. Nó gục mặt xuống gối, những giọt nước mắt cứ đua nhau rơi tong tỏng dưới những ngón tay gầy đét và yếu ớt; Nó nức nỡ:
-Vậy là em lại sai nữa sao? Thực sự yêu một người khó đến như vậy sao... (hức hức..)Em phải làm sao đây anh..?
Nhìn vòng bụng lúm lúm của nó mà tôi chạnh lòng; đôi mắt rung rung nóng hừng hực như có lửa; Cố hỏi lại một điều mà tôi như chắc chắn:
-Vậy là có 2 con tim đang đập trong em!?
Nó lặng lẽ gật đầu.
Tôi chua chát gạt những giọt nước mắt đau đớn trên gương mặt xanh xao của nó.; Khẽ ôm Nó vào lòng:
-Khóc đi em..! khóc thật to vào... đừng cố đè nén nỗi đau trong tâm hồn em nữa; khóc đi để thấy nhẹ nhàng hơn...
Tôi im lặng và... Nó khóc
Tôi lại hỏi:
-Anh là người đầu tiên biết chuyện này?
Lại lặng lẽ gật đầu
Sao em không nói cho anh ta biết?
Nó lại lặng lẽ khóc, tiếng khóc to hơn và rõ ràng hơn...
-Anh xin lỗi..! anh biết anh không nên hỏi lại những điều anh đã biết...Nhưng em hãy nghe anh nằm xuống và ngủ một giấc thật dài; Anh tin sau khi em tỉnh giấc sẽ thấy khá hơn; Đừng tự dày vò mình trong buồn đau và nước mắt nữa...
-Nhưng...
Anh biết mà... nhưng em phải cố... Ngủ đi nhé..!
Dìu nó nằm xuống và khẽ khàng đắp chăn cho nó.
-Ngủ đi nhé.. khi nào dậy thì gọi anh... Nghe anh đi..!
Tôi mở cửa phòng thì bắt gặp gương mặt mẹ tôi đang dõi ánh nhìn nghi vấn. Tôi đóng cửa lại đặt ngón tay lên môi và khẽ lắc đầu tỏ ý không muốn nói nhưng tôi tin bà cũng hiểu phần nào nên cũng im lặng vào bếp nấu nốt bữa trưa cho cả nhà. Tôi lặng lẽ ra trước hiên ngồi bệt tựa lưng vào vách tường đốt thuốc.
...