Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Thi sĩ BÙI GIÁNG & Thơ


BÙI GIÁNG VÀ THANH TÂM TUYỀN.

THỨC GIẤC VÀ VỀ QUÁCH THOẠI

Đau như thú dữ cháy rừng
Chỉ còn sương trắng chưa từng nhìn ra
Đập tan hình thể chan hoà
Rưng rưng trời đất trái già trối trăn
Nửa đêm còn lại gì chăng
Tôi ngồi khóc mãi bên hằng thuỷ trôi
Ở trong hồn đất nghìn đời
Người tình muôn thuở chiếc nôi vô cùng
Đau như thú dữ cháy rừng
Trên hằng thế kỷ chập chùng biển xưa
Ta đi
Loài cỏ lạc mùa
Bóng mình không gặp
Mộng thừa lang thang
Vào miền đất lạ hồng hoang
Vì sao rụng xuống bóng vang bên thềm
Tôi bưng mặt khóc bên thềm
Khi người thi sĩ êm đềm ra đi.

Dường như ai nói đến Bùi Giáng cũng chỉ nhắc đến những bài thơ có vần của ông. Tất nhiên hầu hết thơ Bùi Giáng là thơ có vần, nhưng ông cũng có viết một số bài thơ văn xuôi rất độc đáo. Vì thế, chúng tôi sẽ sưu tầm và lần lượt gửi đến độc giả những bài thơ văn xuôi của Bùi Giáng.


BỜ XUÂN


Ánh sáng xa đâu gió cây mù mịt trăng trời vòng cửa khép tiếng sóng vỗ ngoài linh hồn lạc bước người em người chị người bạn người thù ngồi lại bên nhau

Vào sâu không đợi nữa mong chờ từ buổi đó nhầm lẫn rách nát xương da. Nhìn không nhớ mặt vui buồn ganh nặng đá và vàng son và phấn bên tơi bời cát bụi em ồ em ! xin nắm lại bàn tay

Bữa trước đi đâu ngày sau úa cỏ bờ tràng giang im lặng gió thổi từ đầu non ải người lưng ngựa yên cương hố thẳm vùi thây

Bữa trước đi đâu chạy nhìn không thấy chân và chân gối và gối xương mỏi mệt trong một ngàn nhịp bước trao lại cha ông. Một ngàn. Trăng xanh đầu núi đếm lại giùm người nhắc lại với con

Ai ngồi một trăm vòng quay xa biết mấy đêm dài. Ngọn đèn dầu khóc sáng và chiều em chạy bên hàng ngò bụi ớt luống cải nắng hồng vào trong tóc không khuây. Mùa xuân bữa trước mùa xuân bữa sau mùa xuân bốn bên trong hiện tại vây hãm tấn công đời hạnh phúc lạnh như băng không làm sao nhúc nhích

Nắm hai bàn tay lại khi một trời sao đỏ lấm tấm đập cánh bay qua.
BG



EM QUÊN


Đường sỏi bước đi trăng rừng đêm lá rụng liên miên bữa em về. Bữa em đi. Trời xanh không nói. Rằng em sẽ ở cuối chân mây chân trời chân đất chân cát chân anh. Em sẽ. Một ngày kia nhìn ra và ngó thấy rằng hai tay người có thể nắm cầm và giữ lại bên môi (và răng). Nói giúp với lời rằng hôm ấy sẽ. Giọng người thay đổi ở gốc cây con dến than đen

Nói giúp với giọng rằng tiếng ấy sẽ. Như ngày xưa đã đổi và thay, vì trong vĩnh viễn không có thiên thu. Vì hôm nay có gió thổi mây mù. Khép hai tay vào nhau năm ngón nhé. Bữa em về thiều quang con én đợi, em nhớ nhé em quên

bg.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét