Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

CHO HẬU HIỆN ĐẠI

tôi trở lại trong mùa thơ hôn phối
chủ nghĩa giăng giăng
người thơ như con cá nhỏ giữa dòng đương đại
tùy nghi
tùy si

-cái quái gì là thơ?

cho rằng tôi đa mang khi nói về mục đích tồn tại
như con người cần dựng xây và đóng góp
dù là trẻ hay già mặt mốc mặt rô mặt rỗ mặt lỗ chỗ hình hài đơn giác đa giác hay vô giác méo tròn cũng góp nên đời

đã có người bật lên :
-" cái quái gì là hậu hiện đại?"
và thơ
cho tôi
bài tình ca bên chiếc váy đàn bà
hay bóng đêm
trừu tượng!
và thơ
cho em
giương mắt nhỏ sững sờ nhìn con tim đa giác như nhìn picasso với bảng màu lập thể
nhìn em lõa lồ khoe lồn trên thuần phong mà có khi quên mình là mĩ tục
cái dương vật nào cho em hôn phối?

Ê-VA..A..A...!

cứ cởi quần ra mà nói?
thì cần gì làm mới?
uổng mực
phí công
nặng óc
nhức đầu!

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Nằm ổ

( Viết cho tôi một ngày buồn.)

Tôi sẽ buồn khi phải xa em
Nàng thơ của tôi trong veo mắt thỏ
Ngàng thơ của tôi trút máu nhuộm đời xanh đỏ
Nàng thơ của tôi ơi!

Trăm ngàn quanh co
Trăm ngàn khốn khó
Vũng trần ai phơi những xác gầy gò

Tôi phải xa em
Nhưng chẳng thể quên
Vệt lăn tròn trên điếng đời khốn khó
Tôi sẽ phải đi tìm những vệt trầm vệt bỗng
Những son những phấn những tím những hồng
Những mảnh đời vỡ vụn giữa hư không
Những nỗi đau sau tận cùng hơi thở
Và những gì gì gì gì nữa

Nàng thơ của tôi ơi!

Hiến cả trái đất
Hiến cả loài người
Hiến cả sinh linh
Hiến cả cuộc đời

Cho người

Cưu mang dùm tôi đứa con chờ ngày xé bọc
Sẽ toạc mầm đau xin đừng khóc
Vì tình yêu muôn thuở sẽ xanh ngời.

Tốc kí ngày mưa_Long Thành 17/11/2010.

Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

MỘT BÀI THƠ CỦA MIÊN DI

người đàn bà múa cột
quá khứ ly tâm khỏi vòng hông thiếu nữ
mảnh truyền thống tuột rơi
hở vai thon lòi vết xăm thâm đen đương đại

câu ca dao đọc trên nền hip-hop
vỡ vụn ký ức à ơi
đôi tay Việt xào nấu công dung
luồn vào bản năng
há lai căng đớp tờ tiền
nhét trong kẽ lương tâm ngực độn

người đàn bà múa cột
buồn rầu sắc màu vui nhộn
nhấp nháy nụ cười thời cuộc
ôm dương cụ trụ đời
lạnh ngắt
cắm vào mục ruỗng thuần phong

Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

TÔI LÀ ĐÀN BÀ

Tôi có thể làm cho cả nhân loại ngã sõng soài
Cho dù tôi chỉ là hòn cuội nhỏ
Tôi có thể làm thế giới quanh tôi sụp đổ
Chỉ bằng cái rùng mình
Tôi là ai???


Ê_Va
Tôi là đàn bà!


Không hòn cuội nào
Cái bóng vẫn ngã về phía tối

Người đàn bà rên đau chuyển dạ
Vật vã giọt mồ hôi cấu cào nước mắt
Đừng rơi
Tôi ơi

Ngày mai cất tiếng khóc chào đời
Lũ con nít ngày mai lại đàn bà như tôi
Trong giờ đau đẻ
lại đàn bà như tôi vun vén tình yêu bốc lên thành đóm lửa

Lại ngửng cổ
-Chúa ban ơn

Ê-Va
Tôi là đàn bà
Ngồi khoe mông khoe vú.

Bà Rịa_ 13/11/2010.

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Thương Hoa

Khách đến rồi đi khách lại sang
Quẩn quanh như bướm luyến hoa vàng
Hoa không màng bướm nên hoa chỉ
Xem như là hiến chút nhị vàng.

Trút hết nhị thơm hoa rũ cánh
Bướm ong khi ấy chẳng thèm sang
Có Người khách lạ ôm hoa khóc
Nức nở tìm chôn cái nhị tàn.

Bà Rịa 11/11/2010.

Quán Trọ

Tôi là kẻ đường xa mõi gối
Thấy bên sông đổ bóng mái gianh
Liều liệu đến tìm xin ngủ trọ
Phấp phỏm thầm mong được giấc lành.

Cô chủ nhà xem cũng đáng yêu
Thấy khách qua đường buổi xế chiều
Hé cửa chờ xem người khách lạ
Ngang nhà có ghé bến sông yêu...

Tôi đến đây tìm chỗ trú chân
Đường xa nát những vết giày trần
Một thân bồ hải đò không bến
Sợi buồn phủ kín bể trầm luân.

Cảm thương số phận người khách lạ
Cô đón vào nhà mở tiệc vui
Bữa tiệc tình yêu say chếnh choáng
Cho rằng trời cũng ủi an tôi...

Ấy thế... mà thôi... cũng đã rồi...
Cô cười nhạt thếch_tháng năm trôi
Cô nay lơ đễnh người khách lạ
Tình yêu; Cô chỉ để mua vui???

Thế thôi buổi tiệc cũng tàn rồi?
Cô chỉ đùa chơi; Có thế thôi?
Tôi chỉ mãi là người khách lạ?
Quanh cô lẫn quẫn biết bao người?

Cô của tôi ơi cô của tôi!
Đò cô còn chở biết bao người?
Nhà cô còn chứa bao kẻ lạ?
Bao nhiêu kẻ lạ trọ như tôi???

Chẳng có gì đâu cô tôi ơi!
Qua đường_ khát nước; Ghé nhà chơi
Chỉ là khách thế... và chỉ thế...
Tôi còn xin trọ đến muôn đời.

(Một đêm chớm bão...)
Bà Rịa_11/11/2010.

CÂU...

Ngày mai trên bến con sông lạnh
Cô lái đò buông mõi mái chèo
Giả cách lão ngư ngồi đan lưới
Cô đan tình qua cái thoi đưa.

"Dăm ba con cá vừa đủ bữa
Chắc bụm dây câu đã sẵn thừa"
Cô tung vào cả lòng sông lạnh
Dục vọng sóng xô tới tấp bờ.

Một con cá nhỏ nào đủ bữa
Cô bán cần đi đổi chàng rùa
Lại thêm mớ lưỡi phao lẫn cước
Bán cả cuộc đời vẫn chưa bưa???

Bà Rịa_ 11/11/2010.