Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Quán Trọ

Tôi là kẻ đường xa mõi gối
Thấy bên sông đổ bóng mái gianh
Liều liệu đến tìm xin ngủ trọ
Phấp phỏm thầm mong được giấc lành.

Cô chủ nhà xem cũng đáng yêu
Thấy khách qua đường buổi xế chiều
Hé cửa chờ xem người khách lạ
Ngang nhà có ghé bến sông yêu...

Tôi đến đây tìm chỗ trú chân
Đường xa nát những vết giày trần
Một thân bồ hải đò không bến
Sợi buồn phủ kín bể trầm luân.

Cảm thương số phận người khách lạ
Cô đón vào nhà mở tiệc vui
Bữa tiệc tình yêu say chếnh choáng
Cho rằng trời cũng ủi an tôi...

Ấy thế... mà thôi... cũng đã rồi...
Cô cười nhạt thếch_tháng năm trôi
Cô nay lơ đễnh người khách lạ
Tình yêu; Cô chỉ để mua vui???

Thế thôi buổi tiệc cũng tàn rồi?
Cô chỉ đùa chơi; Có thế thôi?
Tôi chỉ mãi là người khách lạ?
Quanh cô lẫn quẫn biết bao người?

Cô của tôi ơi cô của tôi!
Đò cô còn chở biết bao người?
Nhà cô còn chứa bao kẻ lạ?
Bao nhiêu kẻ lạ trọ như tôi???

Chẳng có gì đâu cô tôi ơi!
Qua đường_ khát nước; Ghé nhà chơi
Chỉ là khách thế... và chỉ thế...
Tôi còn xin trọ đến muôn đời.

(Một đêm chớm bão...)
Bà Rịa_11/11/2010.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét