Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

Vết Cứa Ngọt Ngào

Thương tặng P.


Nguời con gái trong một lần gặp gỡ
Nhớ thật nhiều dẫu chỉ được biết tên
Cứ ngỡ rằng nỗi nhớ sẽ êm đềm
Ai đâu hay lại trở thành vết cứa
sớm qua phố sương long lanh đọng sữa
Áo ai bay tha thướt giữa hè quen
Em đi ngang rớt một nụ cười duyên
Vết cứa trong anh lại vẹn nguyên màu mới
Em! Nỗi nhớ_ Vấn vương muôn ngàn sợi
Cho vết cứa nào ngòn ngọt vị...yêu em!

Bà Rịa_06/11/2010.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét